Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Triệu Phi Yến Trong Cung Nhà Hán 3

Trang 3 trong tổng số 17
Hồi 4

Một cung nữ đem tới một tấm vải thô, trùm lên đầu tóc nàng, đưa nàng tới thay áo, toàn bộ từ áo khoác tới áo lót đều thay hết, rồi đem trâm cài lên mái tóc còn ướt, và giục nàng hóa trang. Phi Yến ngăn lại, nói:
- Cần phải hong khô dầu, mới đánh phấn được, đầu ta còn ướt thế này!
- Hoàng hậu đang nóng lòng đợi bà.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

- Chả lẽ đưa ta đến yết kiết hoàng hậu với mái đầu ướt sũng nước thế này sao? Nàng tức giận nói. Rồi tự nghĩ: Thế này là tự sát ư?
- Không được húy mệnh! Hoàng hậu lệnh triệu kiến!
- Ta không thể như thế này được! Cuối cùng nàng tức giận thét lên: Các ngươi hãy đi tìm nữ quan thiêm sự của hoàng hậu lại đây mới được.
- Chúng tôi không dám - Một cung nữ già đáp: Chúng tôi phụng mệnh giúp bà đánh phấn rồi đưa tới Dịch đình, bà muốn đánh phấn cũng được, bà không muốn đánh phấn cũng được, chúng tôi chỉ theo lệnh trên mà làm việc thôi.


Phi Yến cơ hồ sắp điên tiết lên, nhưng bọn thị nữ không cần giảng giải, cùng xúm vào buộc nàng phải trang điểm. Chúng tô son, vẽ mày, khiến nàng không sao cưỡng lại được.
Thế rồi chúng đưa nàng lên một chiếc xe đẩy.
Từ đi bộ, đến lên xe, hiển nhiên là một bước tiến dài. Nhưng nàng vẫn ưu tư, phiền muộn. Gặp hoàng hậu trong tư thế này, không biết kết cục sẽ thế nào?
Thế là nàng được đưa tới Dịch đình.
Thế là tình hình đã thay đổi ngoài ý muốn xuất hiện.
Viên trông coi Dịch đình nét mặt niềm nở đón nàng, cúi chào rạp đất, gọi nàng là Triệu tài nhân.
Nàng cũng nghiêng mình đáp lễ.
Viên coi Dịch đình rước nàng ngồi lên chiếu.
- Có phải là đến yết kiến hoàng hậu không? - Nàng hỏi.
- Triệu tài nhân! Ðầu nàng vẫn chưa khô - Viên coi Dịch đình ôn hòa đáp - Triệu tài nhân, bà cũng cần điểm trang thêm một chút.
- Ôi! Không sợ muộn ư? Bọn họ cứ thúc bách ta. Phi Yến như gặp người thân, nàng cười nói: Họ chẳng cho ta nghỉ lấy một giây.
Viên coi Dịch đình lại cười đáp lễ, dặn các cung nữ giúp nàng quạt hong khô tóc, rồi đem son phấn trang điểm cho nàng, sau đó quay sang giải thích:
- Trong cung nội, có một lũ tiểu nhân, chuyên bắt nạt những người mới đến, vì quá đông nên tôi cũng không trông coi hết, xin Triệu tài nhân bỏ quá cho - Nói xong viên coi Dịch đình lại khom mình thi lễ, tỏ ý khiêm nhường. Cơn giận cả một ngày đêm trong con người Triệu Phi Yến lập tức tiêu tan. Nàng tươi thắm như đóa phù dung, nhẹ nhàng đáp:
- Bọn họ thúc bách ta một hồi, nhưng cũng không sao.
- Quan Thị trung Thuần Vu Trường có dặn, chả là trong cung có một số thủ tục, sáng hôm qua tôi mới được biết, sớm nhất cũng chỉ kịp thu xếp vào sáng hôm nay.
Tiếp đó các viên nội thị hiến đồ ăn.
Tâm hồn Phi Yến hoàn toàn thanh thản, nàng ăn bữa trưa một cách ngon lành, nghỉ ngơi một lát, rồi viên coi Dịch đình đưa nàng tới cung Chiêu Dương.
Cung Chiêu Dương - Nơi ở của Hứa hoàng hậu - Cực kỳ cao sang, quyền quý, kiến trúc thanh y, mỹ lệ. Bà đang đứng trên thềm cửa chính, mặc xiêm hoa, cả bốn cánh cửa cung màu xanh đều được mở rộng, hai bên bốn viên nội thị đứng hầu.
Bà cất giọng ôn tồn truyền viên coi Dịch đình tiến nhập.
Một tầng cửa, lại một tầng cửa, nàng tiến vào trong nội thất.
Viên coi Dịch đình tấu cáo hoàng hậu xong, mới dẫn nàng đến yết kiến.
Hứa hoàng hậu ngồi trên đôn gấm, có gối tựa, khiến khi bà ta nhận lễ của các phi tần vào bái yết, có vẻ chăm chú nhìn mà không nhận rõ.
Phi Yến theo lời dặn của quan Dịch đình cúi lạy, sau đó không biết phải làm tiếp những gì, nàng đành đứng khom lưng.
Hoàng hậu nói khẽ điều gì, khiến Phi Yến chỉ đứng cách độ hơn mười thước mà vẫn nghe không rõ.
Sau đó viên Dịch đình truyền lệnh:
- Tài nhân Triệu Nghi Chủ lưu lại cung Chiêu Dương, tạ ơn.


Triệu Phi Yến vội vàng sụp lạy, đúng lúc bên ngoài truyền đến tiếng hô: "Vạn tuế".
Trong cung Chiêu Dương, những kẻ thị tòng hoàng hậu đều cảm thấy run sợ trước tiếng hô "vạn tuế", đích thị là hoàng đế đang tới, một sự "tập kích" đột ngột. Theo thông lệ, mỗi khi hoàng đế giá lâm, các viên nội thị phải làm nhiệm vụ truyền lệnh trước, rồi báo đợt hai, rồi tiền hô, hậu ủng.
Hoàng hậu và viên Dịch đình đưa mắt nhìn nhau. Như một cái máy, quan Dịch đình vội lên tiếng: "Hoàng hậu mời...".
Thế là hoàng hậu từ từ đứng lên, ra cửa cung kiến giá, các cung nữ lục tục theo sau. Triệu Phi Yến còn lại một mình không biết phải làm gì.
- Triệu tài nhân - Viên coi Dịch đình bước sau, đến bên nàng khẽ nói - Xin bà cùng ra nghênh giá, hành lễ xong, bà phải đứng bên người thấp lùn kia, xem bà ta ứng xử mà theo, đợi hoàng đế và hoàng hậu an tọa, bà sẽ cùng Trần tài nhân, đứng hầu sau hoàng hậu, bà đứng hầu bên trái.
Ðang lúc dặn dò, hoàng đế đã bước đến bên thềm, hoàng hậu dẫn các thị tòng đứng cúi đầu nghênh giá, viên Dịch đình vội kéo Phi Yến tiến lên nhập vào đoàn đón tiếp.
Nghi thức đón vua diễn ra thật giản đơn, nhưng vì lần đầu vào chốn cung đình, nên Phi Yến vẫn tỏ ra sợ sệt. Nàng nhìn theo mọi người để hành động, đến lúc phải đứng sau hoàng hậu, nàng mới dám liếc nhìn hoàng đế.
Tuy Lưu Ngao không phải là con người khôi ngô lỗi lạc, song do nghi lễ cung đình, khiến nàng thấy hôm nay hoàng đế là một con người khác.
- Bệ hạ từ Thông Thiên đài giáng lâm? Hứa hoàng hậu ôn tồn nói.
Triệu Phi Yến nhìn sang hoàng hậu, nàng cũng nhận ra đó là một con người khác hẳn lúc bà tiếp kiến mình, bất giác nàng thở dài, tự nghĩ: Hoàng hậu cũng không phải là người tốt, nịnh trên nạt dưới, nàng khẽ nhíu mày.
- Bệ hạ từ bên Thông Thiên đài giáng lâm? Hoàng hậu nhắc lại câu hỏi. Nhưng hoàng đế cũng không đáp trả lời.
Lưu Ngao vẫn im lặng.
Một tiếng nói bỗng vang lên tai Triệu Phi Yến, đột nhiên, trong tâm trí nàng nảy sinh một cảm giác tức cười. Nàng vội vàng im lặng, cúi đầu.
- Bệ hạ có được khỏe không? - Hoàng hậu lại cất tiếng. Câu hỏi ấy, chứng tỏ Hứa hoàng hậu không phải người khôn ngoan, lịch duyệt.
- à... hoàng đế buông một lời, giọng kéo dài.
Hai câu hỏi đáp nhát gừng mau chóng biến thành im lặng, Phi Yến cảm thấy Hứa hoàng hậu còn muốn nói nhiều, nhưng có lẽ bà ta không biết nên nói điều gì, hay là do bà ta ngốc nghếch? Lưu Ngao dường như đã chán mọi xã giao, nghi lễ, nên chỉ ngồi yên lặng.
- Hôm qua thiếp vào thăm Thái hậu - Hứa hoàng hậu cuối cùng đã tìm ra lối thoát bằng thái độ hết sức quan tâm nói - Thái hậu bảo Ngũ hầu nhà họ Vương đắc tội, xin bệ hạ khoan tâm đối với mẫu tộc, mở lòng nhân, hiếu, từ, thứ... Bà ta muốn tìm một lời tâng bốc hoàng đế, song không biết tiếp nối làm sao sau bốn từ trên.


Quay lại, bà bỗng phát hiện thấy hoàng đế không mảy may chú ý đến lời mình. Ngài đang chăm chú nhìn về phía bên trái, sau lưng bà. Kinh ngạc, hoàng hậu nhìn xuống, thấy tài nhân Triệu Nghi Chủ, khiến bà ta cảm thấy khó chịu.
Hoàng đế không để ý, chỉ chằm chằm nhìn Triệu Phi Yến. Hoàn cảnh đã thay đổi, ăn mặc cũng khác, và tư thái lại càng khác. Trong mắt ngài, Triệu Phi Yến là một con người mới lạ. Trước đây nàng chỉ là người đáng yêu, thậm chí phong lưu nhưng lúc này nàng còn biểu hiện là một con người nghiêm túc, đoan trang với vẻ đẹp đằm thắm. Tự nhiên hoàng đế mỉm cười.
Viên Dịch đình vội đón ý, bước lên khom lưng thưa:
- Bệ hạ...
Ông chỉ nói vậy và tuyệt nhiên không thêm một lời nào khác ý muốn nhắc khéo hoàng hậu. ở trường hợp này, chỉ có hoàng hậu giới thiệu "ứng cử viên" là nặng cân nhất.
Hứa hoàng hậu, tuy không phải là người nhạy bén, nhưng trước thực trạng ấy, đành cúi mình thưa:
- Bệ hạ! Ðây là tài nhân Triệu Nghi Chủ mới tuyên nhập. Nói rồi bà ta quay mình lệnh cho Phi Yến ra mắt hoàng đế.
Phi Yến bước khoan thai lên phía trước, cúi lạy, giây phút ấy, Hứa hoàng hậu ở phía sau, nhìn lên Lưu Ngao, chau mày.
Tình cảnh ấy, khiến hoàng đế khó chịu. Ngài phải gắng lắm mới kìm được cơn giận, tươi cười nói:
- ồ! Triệu tài nhân, miễn lễ - Bình thân! Rồi vui vẻ quay sang hoàng hậu nhẹ nhàng và tự nhiên nói: Công nàng rất lớn; người tài nhân này. ồ! người tài nhân này.
- Thiếp đã lưu lại cung Chiêu Dương làm nữ quan - Hứa hoàng hậu, không còn cách nào khác đành miễn cưỡng đáp, nhưng lòng quặn lên niềm chua xót. Hoàng đế đến đây trước khi gặp Triệu tài nhân, không nói lấy một lời, bây giờ thì lại tươi cười dương ấy. Bà biết rõ ràng là không phải vì mình mà vì Triệu tài nhân.
Hứa hoàng hậu xót xa đến đau đớn. Bà cảm thấy hoàng đế bắt đầu lạnh nhạt với mình. Vậy là ngài muốn thôi thúc bà sớm đem Triệu Phi Yến dâng lên! Thật cay đắng! Trong bà bỗng nảy sinh lòng oán hận, không muốn tự mình nói tới việc dâng hiến lên nữa.
Phi Yến lạy xong, đứng trước mặt nhà vua, do không được hướng dẫn, nên nàng không biết ứng phó ra sao. Vì vậy nàng lại ngẩng đầu, ngắm nhìn hoàng đế một lần nữa.
Lưu Ngao cũng đang bực bội, trước vẻ không muốn dâng Triệu tài nhân của hoàng hậu, bản thân ngài tự thấy cũng không thể đề xuất một vấn đề thuộc loại tế nhị và nhạy cảm dường này. Một vị hoàng đế tôn nghiêm không được làm như vậy. Ngài đành ậm ừ một hồi, rồi mới hỏi:
- Hậu lưu Triệu tài nhân tại cung Chiêu Dương làm nữ quan, như vậy nàng có tài văn bút.
Hứa hoàng hậu, mặc dù có đọc được lá thư của Triệu Phi Yến do viên Dịch đình dâng lên, nhưng cũng chỉ coi đó là công việc sự vụ trong cung, nên chỉ xem qua qua. Bây giờ hoàng đế hỏi tới, bà đâm ra lúng túng. Theo tập quán không thể không trả lời hoàng đế. Nàng đành đưa mắt cầu cứu viên Dịch đình.
- Bệ hạ! Triệu tài nhân tinh thông hàn mặc. Viên Dịch đình nhớ lời dặn của Thuần Vu Trường, và xem qua ý tứ hoàng đế là đủ biết thánh ý. Ông ta vội vàng hết lời ca ngợi Phi Yến, mặc dù chính ông ta cũng không rõ tài năng Phi Yến thế nào.
- Hừ! Hoàng đế đưa tay vuốt chòm râu đã được xén tỉa công phu - Một mình Ban Tiệp Dư lo việc giấy tờ sao xuể.


Lời nói ấy, rõ ràng là lời tuyên Triệu tài nhân. Nhưng Hứa hoàng hậu đang lúc đau lòng nên vẫn cố ý như không hiểu.
Viên Dịch đình liền đến trước hoàng hậu, cúi người thưa:
- ý hoàng thượng muốn vời Triệu tài nhân giúp thêm việc giấy mực.
Khuôn mặt Hứa hoàng hậu như bị kéo dài, thuỗn ra. Bà nghĩ: "Triệu tài nhân nay nhập cung, không hiểu triều đình điển lệ, xin chọn ngày đưa dâng bệ hạ". Nghĩ vậy, song bà ta không sao nói được lên lời, cổ họng như bị nghẹn tắc lại. Bà nghĩ tới cái bề sâu, bề xa của sự tình, xem tình hình trước nhân tiền, hoàng đế quyết giành cho được Triệu tài nhân, nếu mình ngăn trở, tránh sao khỏi điều phiền toái. Hơn thế, hoàng đế là người tính cách mạnh mẽ, dám trị tội cả người nhà thái hậu, đắn đo lợi hại, bà ta đành nuốt giận, tươi cười nói:
- Xin dâng Triệu tài nhân để hầu hạ bệ hạ!
Hoàng đế lập tức lộ vẻ hoan hỉ, hướng về phía viên Dịch đình khoát tay.
- Hãy đưa nàng đi!
Triệu Phi Yến vừa gặp hoàng hậu, chưa bao lâu lại từ biệt bà rời điện. Nàng nghĩ mọi việc xảy ra giống như một trò đùa vậy. Ra khỏi Chiêu Dương, viên Dịch đình đưa nàng tới thục phòng an nghỉ.
Qua lần yết kiến hoàng hậu và hoàng đế, Phi Yến tự nhiên gặp may lớn. Nàng ngồi trên đôn gấm, duỗi đôi chân, quay sang phía viên Dịch đình biểu thị lòng cảm tạ, và nói:
- Lệnh công, ông có mệt không? Giọng nàng thân mật như nói với người bạn cũ.
Nhưng viên Dịch đình là người lõi đời trong cung cấm, nhìn vẻ kiều diễm, sung mãn của Phi Yến, cất tiếng thở dài.
- Lệnh công, ta có điều gì không đúng sao? Nàng dịu dang nói - Ông hãy hướng dẫn ta nhé! Nói thật, mọi việc ta đều còn bỡ ngỡ lắm.
- Triệu tài nhân, bà là người cực kỳ may mắn đó. Việc bà vào cung, có thể nói là kỳ tích của triều ta. Ðã có biết bao người con gái, cũng nhập cung với chức phận tài nhân, mà ba bốn năm ròng không được một lần gặp mặt hoàng thượng. Nàng Vương Chiêu Quân của tiên triều chẳng hạn, nổi danh tài sắc, cũng là tài nhân nhập cung, nhưng không được gặp hoàng đế, nên phẫn chí, tự xin xuất quan lấy chúa Hung Nô là Thiền Vu! Chuyện này, chắc bà đã biết. Thế mà bà chỉ trong khoảnh khắc đã thành công.
- Cũng nhờ có ông đó! Lệnh công! Ta muốn nói với ông một điều bí mật thực sự - Ta với hoàng đế là...
Viên Dịch đình sợ hãi, vội đưa tay bịt tai, lắc đầu.
- Lệnh công! Ông làm sao vậy? Nàng cười hỏi.
- Không dám nói! Không dám nói! Thưa Triệu tài nhân. ở trong cung, ngàn vạn cũng không được nói đến hai chữ bí mật. Dù cho nó không có gì bí mật, cũng không được nói. Tóm lại, càng ít nói càng tốt - Viên Dịch đình thành thật thưa.
Nàng lộ vẻ tư lự, nửa như muốn nghe tiếp lời ông ta nói. Nàng hiểu rõ ý nghĩa của những lời gan ruột ấy, đối với mình trong những ngày sinh hoạt tại nội cung, đó là những lời bổ ích.
- Triệu tài nhân! Tình hình trong cung rất phức tạp, bà phải giữ lòng như băng tuyết trong trắng của mùa đông, có nhiều việc, bà còn chưa từng gặp phải. Lạy hoàng thiên phù trợ, để bà tại Hán cung vô tai nạn, mọi việc thuận buồm, xuôi gió. Ông ta dừng lại giây lát và nói tiếp: Sống trong cung, rất dễ bị lỗi lầm, buổi sáng bên hoàng đế, không kể xiết vinh hoa, phú quý, song xế chiều đã thấy khói và tro lả tả bay.
- Thật là đáng sợ.
- Triệu tài nhân, xin bà đừng trách tôi nói thẳng, khiến bà mất hứng thú.
- Không! Tất cả đều rất tốt, một chút giận cũng không; liền nắm tay áo viên Dịch đình: Lệnh công, ta còn ít tuổi, chưa hiểu việc đời, được ông bảo ban, ta rất cảm kích.
- Mọi cung nữ đều ngày đêm mơ tưởng đến việc tiếp cận với hoàng đế. Việc hôm nay, ngày mai sẽ loan khắp cung, sẽ không ít kẻ đố kỵ, rồi mồm, đi buôn chuyện. Họ muốn bà thất sủng, để tấn công bà...
- à! Nếu biết sớm điều này, ta sẽ chẳng vào cung. Nàng lộ vẻ buồn rầu.
- Triệu tài nhân, cũng không cần phải bi quan, trong cung cũng có người đặc biệt may mắn - Viên Dịch đình an ủi.
Phi Yến lim dim mắt, bước từ tốn, tựa hồ như cân nhắc từng vấn đề từ trong thẳm sâu tâm tưởng, lại hỏi:
- Lệnh công, làm thế nào để tự giữ mình?
- Ðiều này... - Ông ta trầm ngâm giây lát rồi nói - Triệu tài nhân, vừa rồi tôi khuyên bà không nên đề cập đến những việc bí mật, bây giờ chính tôi lại muốn thưa chuyện cùng bà. Hoàng thượng bạc vàng không thiếu, nhưng đến nay vẫn chưa có người nối dõi Triệu tài nhân, nếu bà sinh được một quý tử thì địa vị bà ở trong cung sẽ vững như bàn thạch.
- Ôi! Nàng cảm kích thốt lên lời.
- Triệu tài nhân, tôi nói quá nhiều rồi - Tôi phải đi đây, có lẽ hoàng đế đã ra khỏi điện Chiêu Dương rồi, tôi phải đến phục mệnh, thăm dò tình thế rồi sẽ trở lại đón bà, tới gặp hoàng thượng.
- Lệnh công, xin cám ơn ông! Ta không biết lấy gì để tạ ơn này? Nàng cúi mình chào - Ta ở đây đợi ông chứ?


Viên Dịch đình mỉm cười, gật đầu, bước ra.
Phi Yến nhắm mắt, ngồi yên lặng, nghĩ lại công việc trong ngày, thật đáng mừng. Nhưng nàng vẫn chưa hết lo âu. Từ những lời Dịch đình nói, nàng thấy sợ hãi, trước những mầm họa đang rình rập ở khắp các xó xỉnh của chốn cung đình.
Nàng buồn bã thở dài.
Nhưng chỉ ít lâu sau, nàng đã bước vào nỗi vui mừng, cực lạc của thế giới.
Sau khi Triệu Phi Yến rời điện Chiêu Dương hoàng đế miễn cưỡng ngồi nán lại chỗ hoàng hậu, rồi ra lệnh trở về.
Hứa hoàng hậu trong cơn đau đớn, một mình ôm hận không biết gỡ lối nào. Bà nghĩ "Hoàng đế vội vã bỏ đi, tất nhiên là vì Triệu tài nhân. Bà không biết gây bè, kết đảng để sắp đặt âm mưu, nhưng bà oán hận Triệu tài nhân và viên Dịch đình. Nếu ngài không sắp xếp để tài nhân yết kiến hoàng đế, thì đâu đến nông nỗi này.
Thế là ngay từ lúc tiễn hoàng đế, Hứa hoàng hậu đã nghĩ đến chuyện làm sao phá vỡ mối dây ân ái giữa tài nhân và hoàng đế. Giữa những người đàn bà trong cung, chuyện tranh ân, đoạt ái, là điều thường gặp. Hứa hoàng hậu cảm thấy kế hoạch của mình là việc tự nhiên, chính đáng.
Lại nói Lưu Ngao, sau khi rời điện Chiêu Dương, lòng vui phơi phới. Ngài nghĩ tới báu vật vừa tiến cống, đã bị ngài phỗng tay trên mất. Hoàng hậu chưa hề nghĩ sự việc diễn biến mau lẹ đến như vậy, cho dù có nằm mơ cũng chưa nghĩ đến.
Ngài tự mỉm cười đắc thắng... và cảm thấy chân tay nhanh nhẹn như có cánh, bản thân ngài như muốn nhảy múa, và có thể bay lên, muốn gì được nấy... ngài về ở lại một biệt diện, cạnh cung Thang Tuyền chờ viên Dịch đình đưa Triệu Phi Yến tiến dâng - Ðể nàng hiểu được nghi biểu của hoàng gia - Lưu Ngao lệnh triệu tập tám người kỹ nữ, tấu nhạc huyền sau bức trướng ở một góc điện. Hơn nữa lại dùng màn the che kín cả mặt 8 người.
Phi Yến theo viên Dịch đình vào biệt điện của cung Thang Tuyền.
Tám viên nội thị, mặc gấm vóc đứng đón ở bên thềm. Bước vào cửa, nàng nhìn thấy trên hành lang dài, đèn nến sáng trưng - Lúc ấy ánh chiều còn chưa tắt, nhưng khắp cung đèn đuốc đã tưng bừng, như muốn tranh vẻ sáng cùng ánh mặt trời. Nàng bỗng thấy ngại ngùng, thậm chí còn có phần sợ sệt.
Trên sảnh có hơn mười viên nội thị, cũng đồng thanh hô lớn: Triệu Nghi Chủ tấn kiến!
- Lệnh công - Nàng hổn hển nói - Ta cảm thấy sợ.
- Gặp hoàng đế, thì không có điều gì, bà cần thật tự nhiên. Viên Dịch đình hạ thấp giọng: "Trong cung, các phi tần sơ kiến hoàng đế, đều có tâm trạng ấy".


Hai người đi tới một cánh cửa sơn màu đỏ, hai viên nội thị nhẹ nhàng mở cửa.
Phi Yến bước vào một căn phòng huy hoàng, trang nhã. Ðiều đầu tiên khiến nàng thấy lạ lùng là cả căn phòng đều toàn một màu đỏ, cả đến ánh sáng từ các ngọn đèn tỏa ra cũng đỏ. Nàng nhìn thấy bốn dãy đèn đỏ, mỗi dãy 6 chiếc, phía chính diện có hai ngọn nến rất to.
Nhưng trong căn phòng rộng mênh mông ấy, không có chủ nhân.
- Chúng ta hãy vào phòng - Viên Dịch đình khẽ nhắc.
Vượt qua căn phòng màu đỏ, qua một đoạn đường ngắn, nàng bỗng nghe thấy tiếng nhạc vẳng lên.
Cánh cửa và tấm rèm đồng thời được mở ra. Một viên nội thị tốt giọng tuyên lệnh:
- Tuyên Triệu Nghi Chủ!
Viên Dịch đình đưa nàng cúi mình đi vào.
Nàng làm theo như một cái máy. Ði được chừng mươi bước, viên Dịch đình nhắc nàng hành lễ.
Bỗng có tiếng cười quen thuộc của đàn ông vọng đến tai nàng, ngay sau đó, nàng bỗng nghe rõ câu:
- Bình thân, miễn lễ.
Nàng ngẩng lên nhìn.
Lưu Ngao vẻ tươi cười hớn hở đã đứng ngay trước mặt.
- Bệ hạ! giọng nàng trong lúc sợ hãi, vừa đượm vẻ vui mừng vừa pha lẫn ngạc nhiên.
- à! Không nhận ra ta sao? Khà! Khà! Trương đại nhân đây. Nàng không ngờ, đúng vậy không? Lưu Ngao không kìm được lòng, khi nói ra những lời ấy.
Mọi nỗi ưu phiền trong lòng Phi Yến bỗng tiêu tan! Vị hoàng đế nghiêm trang, đường bệ mà chính nàng đã gặp ở điện Chiêu Dương, tưởng như lẫm liệt bất khả xâm phạm. Nhưng lúc này, nàng lại thấy gần gũi quá nàng cười khe khẽ đồng thời giơ tay bật lên một tiếng kêu "Người...".


Quang cảnh ấy khiến viên Dịch đình rất thích thú dễ chịu. Ông ta cảm thấy một không khí ấm áp bao trùm và biết rằng giữa hoàng đế và Triệu tài nhân đã có một mối quan hệ ngọt ngào từ lâu rồi, sự có mặt của mình đã trở nên không cần thiết. Nếu ở lại ắt là ông ta không thể nào tránh được sự tiếp xúc với những bí mật của hai vị. Những bí mật trong cung là húy lệnh, không được biết, không được biết quá nhiều. Mỗi điều bí mật như con dao hai lưỡi đều bộc lộ hai mặt lợi hại của mình. Vì thế, viên Dịch đình xin cáo lui. Theo lễ tiết, ông ta phải nán lại một ít nữa.
Vào giây phút viên Dịch đình xin cáo lui, hoàng đế đã ân cần nắm tay Phi Yến.
- Nàng có nghĩ tới không? - Lưu Ngao hỏi.
- Ôi! Thiếp tưởng như một giấc mộng - Nàng nhìn quanh bốn phía - Ðây là thực hay mộng, giấc mộng trong cung điện ư?
Lúc đó, viên Dịch đình đã lui ra đến cửa, lại được hai viên nội thị đứng sau bức trướng dẫn đi.
- Phi Yến! Ta không biết dối lừa ai đâu.
- Hoàng thượng, người biết - Nàng nhướng cao lông mày lên - Biết lừa người.
Lưu Ngao nhìn nàng lộ vẻ ngạc nhiên; ngài hỏi bằng ánh mắt.
- Người nói người là Trương đại nhân.
Lưu Ngao cười vang lên, nắm cả bàn tay nàng, bóp chặt:
- Ðó không phải lừa dối, chỉ là điều bất đắc dĩ thôi. Nàng có hiểu không? Một vị hoàng đế, trên lý thuyết không được ra khỏi hoàng thành.
- Ôi... ôi... bệ hạ, hôm qua lúc mới nhập nội, thiếp thật là sợ hãi, lạnh lẽo quá...
- Từ nay nàng không còn phải lạnh lẽo nữa. Vừa nói, ngài vừa sấn đến ôm riết nàng.
Nàng lùi lại, ngước lên nhìn hoàng đế với một vẻ mặt thật đáng yêu.
- Ðừng sợ! Lưu Ngao muốn bộc lộ uy quyền của hoàng đế có ý bộc lộ thần khí của mình bằng ánh mắt - Bây giờ ta không còn là Trương đại nhân nữa... ở đây mọi việc đều có thể làm.
- Bệ hạ, thiếp xấu hổ lắm! Nàng cúi đầu, khẽ thốt lên, sau đó xoay người nói tiếp nhỏ nhẹ - Bệ hạ, có phải trong hoàng cung đều có quy định, khi chỉ có hai người, thiếp có thể đứng hầu chuyện bệ hạ?
- Chuyện vặt! Ngài kéo nàng ngồi lên chiếc đệm gấm.

Hồi 5

Lúc ấy, Phi Yến mới chú ý đến những tiếng nhạc vọng ra, dường như các nhạc công đều đứng sau các tấm rèm. Nàng cảm thấy thích thú với lối sắp đặt ấy, nàng nghĩ: "Nhân gian phú quý, đứng đầu là hoàng gia!". Nhưng đồng thời trong nàng cũng xuất hiện một ý nghĩ khác. "Trong cung sung sướng thế này, việc gì hoàng đế phải ra ngoài?".
- Phi Yến - Lưu Ngao cọ má thơm vào bên tai, và hôn lên mái tóc nàng, nói nhỏ: "Ta nhớ nàng, nhớ đến cháy gan, cháy ruột!".
- Thiếp cũng nghĩ tới hoàng thượng suốt đêm qua - Nàng khẽ nghiêng đầu - Mà hoàng thượng lại không đến cùng thiếp.
- Ðiều đó chưa được! Trong cung có nhiều quy định chặt chẽ lắm - Ngài kéo tay và hôn lên vai nàng, rồi nói: - Nào, chúng ta hãy cùng đi ăn tối, đến giờ rồi.
Nàng nhìn sang hoàng đế và nghĩ: "Hoàng thượng giục ăn tối, chính là vì công đoạn đằng sau bữa ăn này".
Chiếc rèm bên trái mở ra, hai người cùng bước vào phòng ăn màu xanh đậm.
Phi Yến như bị choáng ngợp trước cảnh bài trí và sắp đặt của các đồ ngự thiện, nàng ngả người, tựa vào hoàng đế.
- Phi Yến, ta muốn đem nàng vào cung - Lưu Ngao đắc ý, đặt tay lên vai nàng - Mà cũng chỉ có nàng mới đáng được như vậy - Phi Yến! Nàng do trời sinh...
- Ðội ơn hoàng thượng, hoàng thượng thân yêu của thiếp, nàng nói khẽ, cùng theo nhà vua đến bàn ăn, cầm bình rượu vàng, rót đầy chén bạc: "Xin kính dâng hoàng thượng một chén ngự tửu".
- Nàng hãy múa đi, thì ta mới uống - Nhà vua lim dim mắt.
- Không - Phi Yến nũng nịu - Thiếp muốn hoàng thượng uống trước cơ.
- Thôi được - Lưu Ngao nhận chén rượu, ngồi uống.
- Xin chờ một chút - Phi Yến bỗng đổi ý - Thiếp sẽ xin múa trước, thiếp sẽ múa với một chén rượu đầy trong tay và sẽ không một giọt nào sóng ra ngoài. Xin hoàng thượng hãy đứng dậy, khi thiếp tới gần, hoàng thượng hãy uống một hớp... cứ thế, cứ thế...


"Sáng kiến" này khiến Lưu Ngao thích thú, ngợi khen luôn miệng.
Thế là Phi Yến dùng hai ngón tay cầm chén rượu, chân phải lùi về sau nửa bước, chân trái vạch nửa vòng tròn, nhanh nhẹn chuyển chân, vòng quanh bàn, biểu diễn một vũ khúc phương nam...
Lưu Ngao nhìn say đắm, khi Phi Yến vòng lại, kề chén rượu vào môi, ngài mở to miệng, nhưng Phi Yến đã như một cái bóng, lướt qua. Một lần, hai lần. Ngài cười! Lần thứ ba khi nàng đang tiến lại, Lưu Ngao vươn tay, ôm chặt lấy nàng, khiến chén rượu đổ tung tóe. Phi Yến mỉm cười xoay người muốn vùng thoát ra.
- Nhóc con - Nhà vua kêu lên, dùng sức giữ chặt lấy - Bây giờ nàng còn định trốn trẫm ư?
- Bệ hạ - Nàng cười ròn rã.
Lưu Ngao nhìn rõ hàm răng phô trắng bóng và đều đặn, cặp môi đỏ tươi quyến rũ và con mắt đen sâu thẳm. Khiến lòng thèm muốn dâng tràn. Kể từ buổi đầu gặp mặt ở phủ đệ Dương A đến nay đã trải bao nhiêu ngày tháng. Ðã bao lần ngài tìm cách chiếm đoạt... Lần này thì không thể...
Lưu Ngao xoay nàng lại, hôn lên cặp môi đỏ tươi, nuốt ừng ực, cho đến khi từ miệng nàng một dòng nước thơm như sữa trào ra...
Sự lảng tránh ban đầu của Phi Yến chỉ là một cử chỉ nũng nịu, hoàng đế càng hôn điên cuồng, man dại, nàng càng như mê đi, toàn thân khẽ run lên từng hồi, trong hơi thở nồng nàn, mềm mại.
Hoàng đế hận không thể hòa nhập được nàng vào cơ thể mình. Hơn nữa, khi ôm tấm thân mềm mại của người đẹp vào lòng, một thứ máu nam tử anh hùng bùng lên trong ngài, ngài nghĩ đến hiệp giao đấu sấm vang chớp giật dữ dội. Một cuộc chiến tranh...
ý niệm vụt ra khỏi đầu óc, đôi tay ngài bỗng trở nên hùng mạnh. Ngài ôm xốc Phi Yến lên, bước ra khỏi phòng ăn đi qua căn phòng khách màu đỏ, sáng rực, các cung nữ đứng cúi đầu im lặng, đưa Phi Yến vào phòng ngủ màu vàng.
Ngài đặt nàng len lòng sàng, chăm chú ngắm nhìn.
Ngực nàng khẽ phập phồng, đôi tay mềm mại, mân mê tấm đệm gấm, miệng hé mở, mắt lim dim, đầy quyến rũ.
- Phi Yến! Lưu Ngao gọi khẽ.
Nàng khẽ đáp, khiến Lưu Ngao như nhìn thấy từng âm thanh đang đi ra từ hàm răng ngọc. Lưu Ngao hổn hển thở... Ngài nhẹ nhẹ cởi áo nàng. Ðó là lần đầu tiên trong một cuộc đời, ngài làm cái việc ấy thay một người con gái. Một vị hoàng đế xưa nay chưa từng biết cái động tác này. Vì vậy, Lưu Ngao phải loay hoay mãi mới hoàn thành được công việc. Rồi ngài lại giúp nàng trút bỏ đôi giày thêu hoa hình củ ấu đỏ, đôi tất màu hồng, ngài ôm chặt cặp đùi nõn nà, dần dần ngược lên...
Phi Yến bỗng mở mắt, thốt một tiếng kêu kinh ngạc và sợ hãi, khiến Lưu Ngao như được kích thích, ngài nhìn nàng bằng đôi mắt điên cuồng.
Phi Yến xoay người vào giữa long sàng, Lưu Ngao nhào tới. Nàng rên rỉ qua hơi thở:
- Bệ hạ, thiếp sợ... không nên như vậy...
- Phi Yến - Ngài hổn hển - Nàng là của ta... là phi tần của ta, Phi Yến, có điều gì khiến nàng phải sợ? Ðó là điều tất nhiên mà! Phi Yến! Ngài vừa nói vừa vươn tay vồ lấy nàng.
Phi Yến vừa hổn hển vừa rên khe khẽ, nhưng hoàng đế đâu có thèm đếm xỉa tới, ngài cho mình là kẻ đã làm nên sự nghiệp kinh thiên động địa, đã từng là tráng sĩ tung hoành giữa chiến trường; cuộc đời ngài đang mở ra một tương lai huy hoàng, xán lạn...


Giây phút ấy, nàng cảm thấy ngọn lửa dục đang đốt tâm can nàng cháy bỏng, từ ngoài da thịt, ngấm vào trong tạng phủ. Nàng biết một điều ly kỳ, bí mật, mặc dù với nàng không phải là lần đầu, nhưng nàng vẫn phải cố nhập vai như vậy, nàng phải tự cải biến mình.
- Bệ hạ! Bệ hạ... Phi Yến bỗng run rẩy, nước mắt chứa chan.
- Phi Yến, Phi Yến... Hoàng đế thở dốc lên như sấm.
Tất cả quay cuồng như vạn con ngựa phi, cả nỗi đau cùng tột và niềm hoan lạc vô biên, niềm huy hoàng của đời người đạt tới cực điểm. Ðó là thế giới của nóng bỏng và sức lực. Giàu sang và quyền lực đều tiêu tan trong đó. Phi Yến giống như con gà nhỏ giữa cơn lốc ái tình.
Giây phút mây mưa dữ dội đã trôi qua, mây tan gió tạnh Phi Yến mềm nhũn, ngả vào lòng hoàng đế.
- Hoàng thượng thật là bạo liệt - Phi Yến khẽ lên tiếng vẻ ai oán - Bình thường thì văn nhã như thế. Ôi! Hoàng thượng, Người... vừa... mới rồi lại giống như hổ dữ, giống như một bạo chúa.
- Hổ dữ... bạo chúa - Lưu Ngao nhắc lại. Ngài đắc ý trước lời so sánh của nàng, vỗ nhẹ trên đôi bờ vai tròn lẳn: Phi Yến, ta không bao giờ quên nàng!
- Thiếp suốt đời sợ bệ hạ rồi!
Hoàng đế cười đắc ý, ôm chặt nàng vào lòng.
Nàng khẽ kêu lên.
- Cổ thiếp - Phi Yến đưa tay xoa lên cổ "Ôi! vừa mới đây; hoàng thượng đã cắn thiếp... Ôi! Bạo chúa cắn thiếp.
- à! Lưu Ngao nhè nhẹ nắm bàn tay nàng, nhổm người lên, nhìn nơi cổ, giữa làn da trắng như tuyết, còn lưu bốn năm vết răng, ngài không thể giải thích được sự cuồng dã ấy. Nghĩ lại trận mây mưa, vật lộn, ngài lại mỉm cười.
- Người cười ư? - Phi Yến dùng móng tay khẽ cấu nhẹ lên vai hoàng đế.
Lưu Ngao bắt chước tiếng kêu đau đớn của nàng.
Nàng đánh vào Lưu Ngao mấy cái rất nhẹ nhàng, nũng nịu.
- Phi Yến! Phi Yến!... Hoàng đế thầm thì bên tai, ta thấy đói rồi, chúng ta chưa ăn mà.
- Vâng - Phi Yến khẽ duỗi người trong lòng hoàng đế - Quay lại ư? Cần gọi chúng chuẩn bị.
- Không cần phải sai bảo gì, bọn chúng nhất định sẽ chuẩn bị.
- Thiếp xin hầu bệ hạ. Nàng nửa ngồi dậy, khẽ kêu đau thất thanh, hoàng đế nhại theo nàng, Phi Yến lườm Lưu Ngao một cái vẻ bực mình nói - Tất cả là tại bệ hạ!
- Ta hầu hạ nàng nhé! Nương nương - Ngài cũng ngồi dậy.
- Không! Thiếp không cần. Phi Yến bỗng lộ vẻ yêu kiều, e thẹn, kéo xiêm áo che thân - Bệ hạ, xin hãy quay mặt đi.
- ồ, quay mặt, việc gì, chúng ta đã...
- Không, - Nàng kêu lên đúng giọng của một người đàn bà - Xin bệ hạ quay mặt đi.
- Ðược, tuân lệnh.


Thế là nàng mặc áo, sau đó quay sang giúp hoàng đế chỉnh đốn lại y phục. Trong khi hầu bên hoàng đế, nàng bỗng phát hiện ra rằng phía trước vạt áo bào có một vết máu đỏ, quanh đó vẫn còn vương mấy giọt máu tươi.
Ðó chính là máu của nàng, biểu tượng của sự trinh trắng. Nàng bỗng lo ngại nghĩ tới điều kỵ húy... theo tập tục này, đó là điều bất thường.
- Bệ hạ! Nàng cố làm ra vẻ vất vả - Bệ hạ! Ðể thiếp giặt...
Lúc ấy, chính Lưu Ngao cũng không để ý tới, thậm chí khi nghe nàng làm ra vẻ nghiêm giọng; mới cúi đầu xuống nhìn vạt áo bào dính máu - Ðó là bằng chứng của sự dâng hiến trọn vẹn.
Lưu Ngao quên tất cả, chỉ thấy trong lòng phơi phới.
- Bệ hạ! Ðể thiếp giặt sạch vết máu, việc này rất dễ dàng - Người sẽ thay áo khác.
- Không sao! Không phải giặt đâu! Ðó là của nàng, Phi Yến, cứ để đó làm kỷ niệm! Hôm nay là một ngày quan trọng, cần có một vật làm tin.
Nàng do dự, nhưng hiểu rằng hoàng đế đã dành cho nàng một tình cảm nồng hậu, Nàng nghĩ thầm: "Ðây là một sự khởi đầu hết sức tốt đẹp" và để bộc lộ tất cả vẻ biết ơn, cảm kích, nàng quỳ sụp xuống, ôm lấy chân hoàng đế, thổn thức.
- Bệ hạ! Bệ hạ!
Hoàng đế trong tâm trạng giống như người nông phu, gặp mùa bội thu, cúi xuống đỡ nàng dậy, đằm thắm hôn lên môi nàng.
- Bệ hạ! Nàng thẹn thùng.
- Phi Yến! Nàng thật đáng yêu, bây giờ ta đi ăn nhé! Chúc mừng đêm nay, Lưu Ngao giơ tay đỡ lưng nàng.
- Bệ hạ! Xin người thay áo.
- ồ! Không cần, ta thích mặc chiếc áo bào này cho mọi người được nhìn thấy, ngày mai, ta sẽ mặc nó để thiết triều.
- Ôi! Bệ hạ... không nên... Ðiều đó sẽ không hay! Người không được mặc nó để thiết triều.
Lưu Ngao cả cười, lại ôm nàng đứng lên.
- Thôi, ta đi uống rượu nhé.
- Bệ hạ, xin tha lỗi cho thiếp.


Lưu Ngao hôn lên mái tóc nàng, sau đó ghé tai nàng nói nhỏ: ta không mặc thiết triều đâu, làm sao ta lại cho mọi người nhìn thấy những giọt máu cao quý của nàng.
Nàng bẽn lẽn xúc động đẩy nhẹ Lưu Ngao ra.
Hoàng đế cất tiếng cười vang.
Ðó là một đêm tân hôn đặc biệt. Song đối với Lưu Ngao, mọi nghi lễ cung đình đã làm tiêu ma mất cả. Nhưng đêm nay, trước giờ ăn tối, cuộc truy hoan cảm động đã khiến ngài hiểu ra một điều mới, vui vẻ, lạ lùng. Trong giây phút ấy, ngài cảm thấy sự tồn tại cá thể của mình trong đời thường, chỉ có những cái đó mời có ý nghĩa, tất cả cái quá khứ huy hoàng, so với khoảnh khắc này, đều trở nên tẻ nhạt biết chừng nào.
Lưu Ngao bỗng nhớ lại hình ảnh Phi Yến lúc chung chăn gối...
Cơn thèm khát lại nổi lên, ngài ôm chặt lấy nàng.
- Ư, ư... Nàng khẽ rên, xấu hổ nhưng vô cùng thích thú - Người chưa dùng hết sinh lực ư? Vẫn còn nhớ tới thiếp sao? Nàng vừa nói vừa gục vào lòng hoàng đế. Thiếp không thấy đói, thiếp nghĩ tới hôm vào cung, đã đủ sợ rồi.
- ồ! Phi Yến! Ta muốn nàng trẻ mãi không già.
- Thôi, chúng ta đi ăn tối nhé.
Ðây là một sự khởi đầu, một sự kỳ lạ, một sự bắt đầu mới tinh khôi. Triệu Phi Yến trong cung đinh Ðại hán, một bước nhảy lên bậc thang đại thành. Nàng - dù muốn dù không - đã viết vào cung Hán một trang sử mới.
Năm ngày sau, Hoàng đế mới tiếp sủng thần Phú Bình hầu Trương Phóng tại cung Bồ Ðào. Ðây là cuộc tiếp kiến đầu tiên kể từ ngày Phi Yến nhập cung.
- Kính chúc vạn tuế! Ðó là câu chúc tụng quen thuộc của Trương Phóng mỗi lần nghe hoàng đế kể về Phi Yến.
Lưu Ngao cuối cùng hiểu ra thân thiết hỏi:
- Nhà ngươi có chuyện gì mới không?
- Thần, ngoài việc chúc mừng bệ hạ ra, còn có điều gì đáng nói nữa? Của tốt đã thuộc về hoàng gia cả rồi... Trong lời nói của Trương Phóng, lộ rõ vẻ đau khổ.
Lưu Ngao cười lớn:
- Trương khanh, mọi việc dường như ngoài ý muốn con người, việc này, cũng là điều ngoài ý muốn! Nói thực cùng khanh, lúc đầu ta cũng muốn giúp khanh với Triệu gia một tay, song sự thực đã không xảy ra như thế. Ta là người thứ nhất của Phi Yến! Thật kỳ quái! Nàng vừa đẹp vừa từng trải biết bao! Tất nhiên ta biết nàng chưa hề tiếp xúc với một người đàn ông nào...
Trương Phóng trầm ngâm một hồi, hắn đang mải nghĩ về chuyện Phi Yến đã chơi món kịch gì. Bản thân Trương Phóng cũng thấy ngạc nhiên, không dám nói tiếp vào, chỉ à lên một tiếng.
- Mấy hôm nay ta mệt mỏi vô cùng? Nhưng thân thế ta bỗng cảm thấy như đột ngột khỏe lên lạ kỳ. Trương khanh - Lưu Ngao khẽ vặn tấm lưng đang mỏi nhừ:
- Hôm nay, sau khi tan triều, ta phải ngủ một giấc cho lại sức. Ôi! Trước đây ta thường ngủ rất ngon, thế mà mấy hôm nay không sao chợp mắt nổi. Thật vậy, ta muốn có một giấc ngủ say.
- Kính chúc bệ hạ vạn tuế. Trương Phóng lại nói:
- Khanh tâm thành như thế - Lưu Ngao vừa cười vừa nói tiếp - Khanh muốn ta ban thưởng cho khanh vật gì?
- Vật tốt nhất thuộc về bệ hạ, thần còn cầu xin được thêm điều gì nữa? Trương Phóng nhướng đôi lông mày, nét mặt đau khổ thưa - "Muôn quân dễ kiếm, một tướng khó tìm, huống chi là người đẹp".
- Hay! Người nói hay lắm! Trương khanh, ta sẽ đền bù xứng đáng cho khanh, khanh có công thật lớn.
- Bệ hạ! Nàng ở trong cung như thế nào? Có quen không?
- Cũng tự nhiên thôi, nàng trước đây như một đóa hoa. Bây giờ đang độ mãn khai. Nói chung, nàng và ta rất hợp nhau. Ta nói cho khanh một chuyện - Lúc ấy nàng khóc...
- Bệ hạ, chuyện ấy không nên kể.
- ồ! Sự tôn nghiêm đối với bậc vua chúa kể cũng thiệt thòi - ha ha! Hoàng đế đứa tay vuốt râu, như nhớ lại giấc mộng - Những chỗ tuyệt thú trên người nàng đâu có cần đến sự tôn nghiêm của hoàng đế... Trương khanh, có lúc, hoàng đế tôn nghiêm giống như pho tượng gỗ, còn lý thú gì?
- Bệ hạ dạy rất chí lý.
- Trương khanh! Lưu Ngao như đột nhiên nhớ ra. Có một việc, khanh cần lưu ý thực hiện - Gia tộc Phi Yến, hẳn còn có nhiều người nữa, ta có hỏi qua, nàng nói có các ông chú, khanh cần xem xét để cất nhắc cho họ.
- Bệ hạ! Việc đó có gấp lắm không ạ?
- Tất nhiên không phải vội, chỉ cần khanh lưu tâm là được - Hoàng đế a một tiếng - Khanh có thể về được rồi đấy.
- Xin vâng, kính chào! Vạn tuế!


Hoàng đế vui vẻ nhìn theo Trương Phóng từ tạ lui ra rồi nằm xuống, nhớ lại những phút giây hoan lạc, không kìm được lòng, từ miệng ngài phát ra những tiếng rên rỉ, khiến các nội thị phải cố nén mới khỏi bật ra những tiếng cười.
Năm ngày qua, hoàng đế luôn ở trong trạng thái mệt mỏi, hầu hết thời gian trong ngày đều dành cho việc ngủ bù, trong đó có một ngày thác cớ cho bá quan thoái triều rất sớm. Ðó là mệt mỏi trong sự hưng phấn, thỏa mãn, mơ màng trong hạnh phúc. Ngài vui sướng như cỏ cây vừa thoát khỏi băng tuyết mùa đông, sang xuân, tràn trề ánh sáng và mưa móc.
Tự sửa lại y phục, săm săm bước tới cung Thang Tuyền. Hoàng đế không muốn dùng kiệu - đường từ cung Bồ Ðào tới cung Thang Tuyền không xa, ngài muốn thư giãn gân cốt, vừa đi vừa nhớ lại! Hiện thực đan xen hồi ức, tất cả đều tươi đẹp, khả ái.
Phi Yến dường như đã đón trước cuộc gặp gỡ, nàng đứng bên sảnh lớn đợi chờ.
Hoàng đế nhìn cảnh vật tốt tươi, trải dài đôi bờ sông quanh co, uốn khúc. Một viên nội thị đã nhìn thấy Phi Yến, vội tâu:
- Bệ hạ! Triệu Tiệp Dư đang đứng ở nội sảnh chờ nghênh giá!
Trưa hôm qua, hoàng đế đã tấn phong Phi Yến lên chức Tiệp Dư. Ðó là điều chưa từng xảy ra ở trong cung nhà Hán, một người con gái, mới tuyển vào cung được ba ngày, đã chuyển từ danh phận tài nhân lên ngôi Tiệp Dư. Mọi người trong cung đều ngạc nhiên theo dõi. Họ do vậy mà biết mốn quan hệ đặc biệt giữa Phi Yến và hoàng đế, vì thế đám quan nội thị theo xe kiệu khi nhìn thấy bóng nàng đứng trông ngóng ở chỗ hành lang đã vội tấu trình.
- ồ! - Hoàng đế đưa mắt giục giã. - Nhanh lên! Nhanh lên chứ!
Lúc ấy trên đường nhánh, có ba người bước vội ra, tên đi đầu bước gần như chạy, cất tiếng: Bệ hạ!
Lũ thị tùng theo xe vội dừng bước. Lưu Ngao nhìn lơ đãng, hối thúc:
- Ta bảo các ngươi nhanh lên! Dừng lại làm gì?
Thế là cả bọn lại hối hả đẩy xe nhanh lên phía trước.
- Bệ hạ! - Thần thiếp... Tiệp Dư họ Ban...
Ðám lính đã bước quá hơn chục bước, không đếm xỉa gì đến Ban Tiệp Dư, khiến nàng chỉ nghẹn ngào: - Bệ hạ!...
Tiếng gọi cứ lùi dần, xa dần về phía sau.

Tủi phận, thấy mình bị bỏ rơi, vì đây là lần đầu tiên sau 3 năm nhập cung, Ban Tiệp Dư mới gặp. Nàng là phi tần được sủng ái bậc nhất trong cung, vì thế các cung nữ và nội giám đối với nàng đều nể sợ. Nàng chẳng những đoan trang, tài mạo, mà còn là người đức hạnh, sống bên hoàng đế không bao giờ buông lời thêu dệt thị phi. Ngoài ra nàng chỉ có liên lạc với Hứa hoàng hậu, hoàng thái hậu, mọi người với nàng đều có cảm tình, chính Hứa thái hậu, có lúc còn kể công cùng hoàng thượng trong việc đưa nàng tiến cung để tranh thủ ân sủng cho gia tộc.
Từ kẻ có quyền thế, được sủng ái, bỗng nhiên trở nên ghẻ lạnh! Nàng đứng trân trân, đầy bi thương, oán hận, không sao tin được sự thay đổi quá phũ phàng của nhà vua. Nàng buồn bực trở lại cung, cất bước nặng nề giữa vườn ngự uyển, cuối cùng nàng muốn tìm viên Dịch đình để hỏi cho ra nhẽ.
Lúc nàng đi về phía Dịch đình, một cung nữ vội vã va phải nàng. Ban Tiệp Dư đương bực tức, liền mắng:
- Ngươi là ai? Sao lại đi bát nháo như vậy.
- Ôi! Xin lỗi, tôi vội quá nhìn không rõ... người cung nữ đáp vội vã, cũng không kịp hành lễ đã bước mất hút.
- Thật thế nữa - Ban Tiệp Dư cười nhạt - Lệ trong cung hai ngày qua đã đổi thay rồi. Hừ, nó nhìn không rõ ta - Nàng lẩm bẩm, bỗng chợt nhớ tới sự việc mới xảy ra trong cung: "Hoàng thượng cũng không nhìn thấy ta!". Ðiều đó khiến nàng nảy ra ý định đến cung Thang Tuyền gặp hoàng thượng. Nàng muốn được chứng minh tận mắt rằng hoàng thượng đối với nàng vẫn còn chưa phai nhạt. Ðối với nàng đó là điều quan trọng nhất trong đời.
Viên nội thị túc trực tại cửa cung Thang Tuyền thấy nàng vội cung kính thi lễ, nhưng không trở vào tấu cáo. Ban Tiệp Dư cảm thấy sợ hãi, nàng cười nhạt và hỏi hoàng thượng có ở trong cung hay không?
- Ban Tiệp Dư - Hoàng thượng có chiếu mệnh không tiếp kiến bất kỳ ai - Sợ mắc tội, một viên nội thị liền tiếp - Nhưng Tiệp Dư có thể là ngoại lệ, có cần tôi vào tâu không?
Nàng lưỡng lự, cũng không muốn lui gót, cũng không tiện cất tiếng nhờ tấu cáo. Nàng biết húy nghịch hoàng đế sẽ gặp điều bất hạnh. Nhưng nàng là người đang được sủng ái, nếu im lặng quay gót, cũng mất thể diện, liền làm vẻ lãnh đạm hỏi thăm người mới vào cung là ai?
- Ðó là Triệu Tiệp Dư vừa mới được tuyển vào cung...
- Ôi!- Nàng thấy đau nhói - Một phi tần vừa tới mà khiến một vị hoàng đế cự tuyệt mọi người. Ðối với nàng đây là tín hiệu nguy hiểm. Nàng ngần ngại không yên, cân nhắc giây lâu mới đáp:
- Thôi được, người vào tâu, có ta kiến giá.
- Vâng - Viên nội thị vừa nói vừa bước vào, qua sảnh ngoài, vào phía ngoài thẩm cung nói nhỏ với người cung nữ đứng hầu bên cửa: "Ban Tiệp Dư, ở bên ngoài muốn kiến giá".
- Không tâu được đâu! Người cung nữ đáp khe khẽ - Vạn tuế gia gia vừa mặc quần áo ngủ cùng với nàng Triệu Tiệp Dư mới đến vào phòng ăn dùng rượu - nghe nói nàng Tiệp Dư mới này đang giận hoàng thượng, thế mà người còn cười xin tha tội, hãy nghĩ xem, lúc này làm sao mà vào bẩm được? Ðừng chuốc lấy vạ vào thân.
Viên nội thị thè lưỡi sợ hãi:
- Làm thế nào bây giờ? Chả lẽ Ban Tiệp Dư cũng đắc tội sao?
ở trong cung, địa vị đặc biệt của Ban Tiệp Dư, ai ai cũng biết. Bốn tên thị nữ hầu hạ phía ngoài đưa mắt nhìn nhau rồi một người bọn họ nói: "Thôi được, cứ thử vào xem!".
- Tâu hoàng thượng - Viên nội thị cố cất giọng thật ôn tồn tâu lên: - Ban tiệp dư đang đứng hầu tại cung ngự chờ tuyên.
Hoàng đế chính lúc đang cùng Phi Yến nói chuyện ái ân màn chiếu, ngài vui vẻ uống liền mấy chén, lòng xuân đang rạo rực, vì vậy không hề nghe thấy tiếng viên nội thị bẩm trình, một tay ôm eo Phi Yến, âu yếm hỏi:
- Phi Yến, nàng sao vậy? Buổi tối... ồ. Chỉ toàn khóc lóc, lúc ấy... hèm, chính phải cực kỳ hoan lạc mà.
- Thiếp không biết bệ hạ nói điều gì - Phi Yến đỏ bừng mặt - Bệ hạ chỉ giỏi lừa gạt thiếp, suốt đêm như hổ đói... thiếp không muốn nói với bệ hạ...
Hoàng đế càng ôm chặt Phi Yến, cười ha hả.
Phía ngoài rèm, viên nội thị lại cất tiếng tâu một lần nữa, song hoàng đế vẫn không đáp.
- Bệ hạ, có người tâu bẩm ở bên ngoài - Phi Yến nhè nhẹ gỡ tay.
- Không tiếp nó - Hơi thở của hoàng đế phả lên mái tóc nàng - Có nàng, ta đủ rồi, mãn nguyện rồi.
- Thế ư? Thật vậy sao? - Nàng nghi ngờ hỏi.
- Ðúng vậy, ta đâu có nói dối. Nói rồi hoàng đế lại siết chặt lấy nàng.
- Thiếp hiểu rồi! Vạn tuế - Người ôm chặt quá, thiếp đến nghẹt thở mất, nàng vừa gỡ tay, vừa thở hổn hển.
Hoàng đế không rời tay, cảm thấy đắc ý trước sự mềm yếu của nàng, ngài đắc ý khi chạm vào da thịt mỹ nhân và nghĩ: Nàng yêu kiều, mỹ lệ, thân nàng mềm như không có xương vậy...


anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét