Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

Tây Du Hài Hước 6

Trang 6 trong tổng số 16

-- 12 --
500 lần niệm chú khò khò.


Nam Thiên môn là vị trí ra vào thiên cung, do 28 Túc tinh quan trực ban trấn giữ. Ngày đêm chia làm Nhật, Nguyệt, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ 7 ban đảo ngược thay phiên nhau.


anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh


Hiện tại là do Kim ban trực, tứ tinh quan có Cao Kim Long, Lâu Kim Cẩu, Quỷ Kim Dương, Ngưu Kim Ngưu.



Bấy giờ Cao Kim Long cầm lấy cây thước thiên môn dài dài, đo bóng cổng Nam Thiên môn, nói: “thời gian sắp đến rồi, ca tiếp theo là của vị nào?”

Lâu Kim Cẩu nói: “Là Hỏa ban.”

“Vĩ Hỏa Hổ đến!”

“Dực Hỏa Xà đến!”

Chỉ thấy Vĩ, Dực nhị túc lên tiếng trả lời đã đến.

Cao Kim Long hỏi: “Chủy Hỏa Hầu, Thất Hỏa Trư sao vẫn chưa đến?”

Vĩ Hỏa Hầu và Dực Hỏa Xà ngơ ngác nhìn nhau: “không biết, không nhìn thấy hai người đó.”

Quỷ Kim Dương nói: “có phải đã lặng lẽ xuống phàm rồi không?”

Lâu Kim Cẩu nói: “cần bẩm báo cho cấp trên biết.”

Việc này thuộc về Lý Thiên Vương quản. Ông ta nhận được tin bẩm báo, lập tức lên Lăng Tiêu Điện gặp Ngọc Đế.

“Khởi tấu bệ hạ, Chủy Hỏa Hầu, Thất Hỏa Trư không biết đi đâu.”

Ngọc Đế rất tức giận: “thật không ra thể thống gì, nếu là ta cũng tự do tản mạn, thích đi đâu thì đi, Ngọc Đế này ai làm đây?”

“Tôi đến làm,” Lý Thiên Vương vội vàng nói tiếp theo, “tôi từ lâu đã muốn làm rồi.”

“Hừ, da mặt ngươi thật dày!” Nhị Lang Thần Dương Tiễn tức giận trách Lý Thiên Vương, “cái gì, yêu ma quỷ quái đều có thể làm Ngọc Đế sao? Nếu làm, cũng trước tiên chuyển đến ta!”



Họ lập tức sắp đánh nhau. Ngọc Đế vội vàng kêu họ thu về trấn ma bảo tháp và tam tiêm lưỡng nhẫn đao, nói: “Ngọc Đế này vẫn là còn ta lưu lại làm, để tránh các ngươi tổn thương hòa khí. Việc nhớ cõi trần xuống thế trước giờ không cho phép, cho nên bây giờ cũng không thể cho phép, các ngươi xem phái ai đi trước bắt về đây?”



Dương Tiễn liền tâu: “con trai tôi Dương Bất Thâu, Dương Bất Bại bản lĩnh siêu quần, có thể lệnh cho hai đứa nó đi bắt Chủy, Thất nhị túc.”

“Được.” Ngọc Đế gật đầu, “đến lúc ghi công, ghi cho con hay ghi cho cha?”

Dương Tiễn nói: “có công thì có thưởng. Thế này vậy___công thuộc về con, thưởng thuộc về ba. Tôi vì hai đứa này tốn không ít tiền nuôi dưỡng đấy.”

Lý Thiên Vương ở một bên cười nhạt.

Bấy giờ Thái Bạch Kim Tinh ra tâu nói: “Chủy, Thất nhị túc trước khi về đến, cần phải có người thay thế.”

Lý Thiên Vương bấy giờ từ tốn giơ tay tiến cữ: “có thể để cho Tôn Tiểu Thánh, Trư Tiểu Năng thay thế, họ thật hay cũng là một Hầu một Trư.

“Thế này vậy.” Ngọc Đế sai bảo: “truyền chỉ tuyên Tôn Tiểu Thánh, Trư Tiểu Năng đến Tinh Quan Phủ nghe sai bảo.



Dương Tiễn trong lòng nghi nghờ: kỳ lạ, Lý Thiên Vương sao lại tiến cữ hai thằng quỷ nhỏ này? Nhớ lúc trước, mình và Lý Thiên Vương kết hợp buôn bán vẩy rồng, chính là chuyện của 2 thằng quỷ này, làm cho quá thảm hại. Lý Thiên Vương hồ đồ rồi sao? Hay là ông ta muốn đem người khác làm cho hồ đồ đây?......



Lại nói về con Sóc thiên bưu sứ, giấu xong thánh chỉ, chỉ nghe tiếng vang trên hai chân sóc “vèo vèo”, trong chớp mắt đã đến nơi Tiểu Thánh ở.



Trong nhà Tiểu Thánh đang rất náo nhiệt, Ngộ Không lên núi thần tiên hái về quả tươi ai cũng chưa từng nếm qua, Bát Giới xuống biển bắt về cá béo ai cũng không biết, cha con 4 người ăn ăn uống uống , nói nói cười cười, bổng nghe thánh chỉ đến.



Con sóc tuyên chỉ đã xong, Ngộ Không liền nói: “không đi, không đi! Con trai ta tuổi còn thơ, muốn đi cũng đợi qua 1 năm rưỡi nữa rồi hãy nói.”



Bát Giới nói: “Hầu ca, nhưng không thể trêu chọc Ngọc Đế phát cáu. Nhớ năm xưa lúc lão Trư ta làm Thiên Bồng Nguyên Soái, nguyên là một đấng nhân tài, dáng người thanh xuân. Chỉ vì phạm phải luật trời, làm thành bộ mặt này, liên lụy con trai cũng chịu tủi thân, ông ngoại bà ngoại không thích. Cho nên không thể làm trái thánh chỉ, đừng tìm cái xui. Tôi đương nhiên cũng không nở để Tiểu Năng đi trực cái gì ban đó, để chịu cực chịu khổ. Thế này vậy, hai anh em chúng ta biến thành hai đứa nhỏ, vì con cháu làm một chuyến trở về kiếp trâu ngựa, thấy thế nào?”

“Đây cũng là một cách.” Ngộ Không trầm ngâm nói, “đi làm giả mạo mấy ngày, đợi hai kẽ đào ngũ bị bắt về, chúng ta đã có thể thoát thân rồi.”

Nhưng Tiểu Thánh và Tiểu Năng, thích động thích lạ thích cái mới, lại tự có cách của họ.

Tiểu Thánh hỏi Sóc: “Tinh Quan Phủ có vui không?”

Sóc nói: “Tôi không biết. Người sẽ ngạc nhiên, lên đến 9 tầng trời, xuống đến 18 tầng địa ngục, dăm ba ngọn núi, mọi vùng đất nước, Sóc nơi nào mà không đi qua, sao vẫn có cái không biết? Chỉ vì Tinh Quan Phủ mỗi ngày có ca đêm, giấc ngủ sợ ồn, từ đấy không để cho người ngoài đi vào. Đưa thư cho họ, chỉ có thể nhét vào qua khe cửa.”

“Được,” Tiểu Thánh nói, “ngươi không biết ngược lại là hay, biết rồi thì không còn kỳ lạ nữa. Nơi người khác vào không được, mới đáng để đi vào.”

Tiểu Năng lại hỏi: “Sóc, ngươi nói, ở Nam Thiên Môn trực ban, có phải bắt buộc có nề nếp phải không, hơi một tí cũng không được nhúc nhích phải không?”

Sóc nói: “trực ban phải đi tuần, không nhúc nhích sao được? Nếu như gặp đến phần tử không nề nếp, có thể nhúc nhích càng lợi hại hơn.”

Tiểu Năng thật vui: “có thể cử động thì được rồi, chỉ sợ đứng lâu, ngồi lâu thôi.”

Cứ như thế, Tiểu Thánh và Tiểu Năng đang ầm ĩ phải đi thử xem công việc mới, hai người cha cũng hết cách ngăn cản nữa.

Hai bạn nhỏ cưỡi hai đám mây nhẹ, chớp mắt đến ngoài Tinh Quan Phủ.

Quả nhiên nhìn thấy cửa lớn đóng chặt, trên cửa còn dán chữ:


Trong đêm không được khép mắt

Đành phải ban ngày nằm mơ

Không việc xin không tiếp đãi

Có việc xin biến tiểu trùng.



“Biến tiểu trùng?” Tiểu Năng không hiểu.

Tiểu Thánh nói: “Vì để giữ sự yên tĩnh, cửa này không thể mở ra, muốn đi vào chỉ có thể chui qua khe cửa, không biến tiểu trùng làm sao được?”

Thế là cả hai biến thành 2 con kiến đen, đi qua khe cửa một cách lặng lẽ im hơi. Vừa vào đến bên trong, chợt nghe có người hạ thấp giọng nói____

“Xin hai vị hiện nguyên hình.”

Tiểu Thánh, Tiểu Năng lập tức phục hồi chân tướng. Chỉ thấy hai viên Tinh Quan nghênh mặt đi đến.

Tiểu Thánh ngạc nhiên nói: “nhãn lực hai vị tốt quá, từ xa xa đã nhìn thấy con kiến chui vào sao?”

Tiểu Năng nói: “mà còn vừa nhìn đã nhận ra chúng tôi là kiến giả nữa.”

Hai vị Tinh Quan cười. Trong đó, 1 vị to khỏe nói: “đây chỉ là tài ăn của chúng tôi, nếu không, còn dám giữ Nam Thiên Môn sao? Các ngươi chính là Tôn Tiểu Thánh, Trư Tiểu Năng đến thế ca phải không? Hãy nhớ tướng mạo hai chúng ta là anh lớn cùng ca. Ta tên Vĩ Hỏa Hổ, hắn tên Dực Hỏa Xà.”

“Vĩ___” Tiểu Năng hỏi Tiểu Thánh, “anh ta gọi là cái gì Vĩ vậy?”

Tiểu Thánh nói: “Vĩ Hỏa Hổ.”

Tiểu Năng nói với Vĩ Hỏa Hổ: “tên của anh khó nhớ quá, tôi gọi anh là răng to nhọn nhé.”

Tiểu Năng lại nói với Dực Hỏa Xà, “tôi gọi anh là uốn cong cong nhé.”

Nhị Tinh Quan nói: “tiểu tử này lại biết đặt biệt danh cho người!”

Không nói cho xong, càng nói Tiểu Năng càng hăng, không bao lâu sau, các Tinh Túc đều đã có biệt hiệu.

Vĩ Hỏa Hổ đưa Tiểu Thánh, Tiểu Năng đến phòng ngủ, dặn dò nói: “tối nay phải trực ban, ban ngày được ngủ một giấc.”

“Biết rồi!”

Tiểu Thánh và Tiểu Năng nằm ở trên giường, khép mắt lại, phải ngủ một cách gắng sức….

Cuối cùng Tiểu Năng chịu không nỗi gọi lớn lên: “này răng to nhọn!”

Vĩ Hỏa Hổ đến hỏi: “việc gì vậy?”

“Lăn qua lăn lại ngủ không được,” Tiểu Năng nói, “cần phải đổi cho chúng tôi một cái giường.”

“Không cần đổi giường,” Vĩ Hỏa Hổ nói, “ta dạy các ngươi niệm một loại bùa khò khò, rất linh đấy.”

Vĩ Hỏa Hổ liền đọc lên:


Con sâu buồn ngủ,

khò khò khò khò khò.

Đi vào trong miệng,

thò ra lỗ mũi.

Đi vào trong mắt,

đi ra lỗ tai.

Đi vào lỗ mũi…..



Tiểu Thánh, Tiểu Năng thì đọc ngược lại:

Đi ra con mắt.

Đi vào lỗ tai,

Đi ra cái miệng……



“Đúng, cứ thế này đọc qua đọc lại,” Vĩ Hỏa Hổ nói, “cứ đọc đến khi ngủ rồi, thì không cần đọc nữa.”



Hai bạn nhỏ đọc lên câu bùa chú khò khò một lần rồi lại một lần. Đọc hết mấy trăm lần, khó khăn lắm mới đọc ra mấy cái ha ha, có hơi chút buồn ngủ rồi, bổng nghe ngoài phòng ngủ có người lớn tiếng rao hàng: “ơi, Ngưu Kim Ngưu, sừng của ngươi sao cong thế này? Ôi, Phòng Nhật Thổ, cái đuôi của ngươi sao ngắn thế này? Tất Nguyệt Ô, quần áo đen của ngươi cũng không thay sao? Khuê Mộc Lang, nghe nói hiện tại đang lưu hành giọng ngươi phải không?.........”

Vừa nghe đã biết, đây là Lý Thiên Vương đã đến.

-- 13 --
Có thắng có thua, đôi bên huề.


“Vẫn còn chưa ngủ, ngủ rồi cũng bị ông ta la hét cho thức tỉnh.” Tiểu Năng lầu bầu nói: “đây không phải không cho lớn tiếng làm ồn sao?”

Tiểu Thánh nói: “nhưng ở Tinh quan phủ này là do Lý Thiên Vương cai quản, ông ta muốn làm gì thì làm.”

Lại nghe Lý Thiên Vương cười lên 2 tiếng rất khó nghe, nói: “một cái củ cải, một cái hố. Chủy, Thất hai túc đi rồi, phái đến cho các ngươi 2 đồng nghiệp.”

Tiểu Năng vội vàng dùng tay vén lên lỗ tai quạt lá hương bồ: “chú ý, nói đến chúng ta đấy.”

Lý Thiên Vương nói tiếp theo: “chúng nó tuổi tác so với các ngươi nhỏ, pháp lực so với các ngươi thấp, ở nhà lại đều là cục cưng bảo bối cưng chìu chuộng quen rồi, phải dựa vào các ngươi chăm sóc cẩn thận, như gà mẹ chăm sóc trứng vậy…..”

“Xẹt!....Xẹt!” Tiểu Thánh và Tiểu Năng từ trên giường bắn người lên, chạy ra khỏi cửa phòng mặt đầy màu đỏ: “chúng tôi so không lại ai? Sao phải chăm sóc?”

“Hì hì!” Lý Thiên Vương cười càng khó nghe hơn. “Được đấy, thế thì so tài xem, ta cho các ngươi lập bản danh sách đấy.”

Vừa nghe phải xếp theo thứ tự, đám tinh túc từng người từng người xoa tay. Tất Nguyệt Ô tính nóng tranh trước nhảy ra.

Một tiếng “ào ào”, Tất Nguyệt Ô mở ra cánh quạt xếp màu đen to trong tay, hướng về hai chàng trai nhỏ khiêu chiến: “đây là quạt gió đen sức lực vô song của ta, có thể đuổi mây quét sương mù, lật nghiêng sông biển. Các ngươi có thể chịu được quạt này của ta không?”

Trư Tiểu Năng đứng trước mặt Tất Nguyệt Ô một cách thờ ơ như không: “đến quạt ta đi, giọng ca bể.”

Tất Nguyệt Ô đối với biệt hiệu Tiểu Năng tặng cho rất không vừa ý. Ông ta muốn dùng thần thông, để dạy cho đứa trẻ nhóc ranh này tôn kính ông ta một chút: “xem đây, chỉ cần ta quạt một cái nhẹ, ngươi sẽ giống như lông gà bay đến lưng chừng trời, bay bay bay mãi, bay đến mấy ngày mới rơi xuống đấy.”

Tiểu Năng nói: “ta không tin, ta lại không phải là nhẹ xương.”

Tất Nguyệt Ô liền đề nghị đến bên ngoài so tài, để tránh Trư Tiểu Năng bay lên đập rách trần nhà.

Mọi người liền ra bên ngoài.

Tất Nguyệt Ô đem cây quạt đen to trong tay xếp lại một nữa.

Tiểu Năng hỏi: “đây là để làm gì vậy?”

Tất Nguyệt Ô nói: “đối phó với trẻ con, nữa cây quạt đủ dùng rồi.”

Tất Nguyệt Ô kêu Tiểu Năng đứng cho vững, vung lên một cái, cánh quạt gió đen uy lực vô song của ông ta.

Ồ, trong nháy mắt cuồng phong nổi lên, mây ở trên trời sắp bị thổi bay lung tung. Con sóc thiên bưu sứ sắp khởi hành đi Tây Thiên đưa thiệp chúc mừng năm mới cho Phật Như Lai, trận cuồng phong này làm cho nó đáp một chuyến xe tiện lợi miễn phí, nó ngay cả một tiếng “cám ơn” đều không kịp nói, đã bay đến Lôi Âm Tự một cách thân không nghe theo, đụng vào cái chuông to một cái “keng!”

Tiểu Năng chỉ cảm thấy da đầu vừa mát, cái nón của nó bị gió thổi bay mất tiêu. Lợi hại quá!____Nhưng thân hình của Tiểu Năng không bị thổi bay, vẫn đứng ở nơi đó một cách chắc chắn.

Tất Nguyệt Ô có chút ngơ ngác, vội vàng lại đem quạt xếp của ông ta mở hết ra, vận đủ khí, lại quạt cái thứ 2.

Cuồng phong lại nổi lên, so với vừa rồi càng mãnh liệt hơn, làm cho Sóc đưa xong thiệp chức mừng năm mới muốn trở về nhất thời về không được. Một tiếng “phần phật”, chiếc áo nhỏ của Tiểu Năng lại bị thổi mất rồi, nhưng Tiểu Năng vẫn không mảy may động đậy, đang để cánh tay trần đứng ở nơi đó một cách hùng dũng.

“Không trêu chọc con nít nữa sao?” Tiểu Năng hỏi Tất Nguyệt Ô.

Tất Nguyệt Ô không nói lời nào.

“Xem ta đây.”

Chỉ thấy Tiểu Năng đem đầu lắc một cái, hai cái tai to bình thường che ở bên mặt lập tức dựng lên như cánh chim quạt hai cái, liền đem Tất Nguyệt Ô giống như lông gà thổi đến xa xa. Nhưng Tiểu Năng lòng dạ tốt, không nhẫn tâm đem người ta trêu đùa quá xa, đợi đến lúc Tinh quan phủ dọn cơm, để cho Tất Nguyệt Ô lơ lững rơi xuống.

Đương nhiên, không đợi đến Tất Nguyệt Ô rơi xuống, đã có Tinh quan khác ra sân khiêu chiến.

“Khoan hãy đắc ý, có biết Phòng Nhật Thổ này không?”

Tiểu Năng suy nghĩ suy nghĩ: “ta đã đặt cho ngươi biệt hiệu, gọi là ….gọi là…..ngươi nhất định còn nhớ phải không?”

Phòng Nhật Thổ nói: “ta không nhớ.”

Tiểu Năng nói: “ngay cả biệt hiệu của mình mà không nhớ nỗi, nhất định rất ngốc đây, ngươi gọi là ‘3 cái miệng’, lần này nhớ rồi chứ!”

“Ta không cần nhớ!”

Phòng Nhật Thổ bày binh khí một cách nặng nhọc, đó là 2 cây xẻng ngắn.

Tiểu Năng kêu lên một tiếng: “cẩn thận cái đầu của ngươi!”

Rồi dùng chày đá nhắm đầu đánh đến.

Phòng Nhật Thổ vội vàng dâng đôi xẻng chống đở.

Tiểu Năng lại nhắc nhở: “lưu ý chân của ngươi!”

Đến chiêu càng quét hạ tam lộ.

Phòng Nhật Thổ nhảy một cách nhẹ nhàng____ “Ý?” Tiểu Năng ngó đông ngó tây, “3 cái miệng đi đâu rồi?”

Thực ra Phòng Nhật Thổ đã nhảy qua đầu Tiểu Năng, rơi xuống ở sau người hắn, lập tức dùng xẻng đào hố nhanh như bay.

Mãi đến lúc Phòng Nhật Thổ chui cả mình vào trong hang, Trư Tiểu Năng mới phát hiện ra cái hang này.

“Được, gọi ngươi không ra!” Tiểu Năng dùng chày đá đem cửa hang đập sụp xuống, lấp kín.

Nhưng Phòng Nhật Thổ lại từ cửa hang khác chui ra: “này, ta ở đây mà!”

Không đợi Tiểu Năng đuổi đến cửa hang đó, Phòng Nhật Thổ lại từ cửa hang khác ló cái đầu ra.

Tiểu Năng thở hổn hển lại lần nữa nhảy về phía Phòng Nhật Thổ.

Không may một chân đạp vào khoảng không, rơi vào trong cạm bẩy của Phòng Nhật Thổ ngấm ngầm đào ra.

Trong thời gian ngắn có thể đào ra cái hố sâu thế này, đây mới gọi là tài. Mà không chỉ sâu, còn quanh co khúc khuỷu, như mê cung vậy. Trư Tiểu Năng trượt bên trái, lăn bên phải, đập vào đông, va vào tây, sau cùng một tiếng “tung” rơi vào đáy giếng.

Tối um, cái gì cũng nhìn không thấy, lo sợ đến nỗi Tiểu Năng hét lớn lên.

Giọng của Tiểu Năng theo đường hố quanh co khúc khuỷu toát ra một cách quanh co:

“Mau….kéo….ta….lên….đi!”

Tiểu Thánh nhìn qua nhìn lại, muốn tìm sợi dây thừng, nhưng tìm hoài không được dây thừng, nó liền thương lượng cùng Giác Mộc Giao đứng bên cạnh: “đưa thắt lưng của người cho ta mượn dùng đi.”

Giác Mộc Giao vỗ vỗ vào giữa lưng nói: “đây không phải là dây thắt lưng, là trường roi thất tinh đoạn vân của tôi.”

Vừa nói, Giác Mộc Giao vừa cỡi cây roi dài quấn ở trên mình xuống, để cho Tiểu Thánh mở rộng kiến thức.

Tiểu Thánh vừa nhìn nói: “cây roi này tuy là rất dài, nhưng để cứu Tiểu Năng vẫn còn ngắn.”

Giác Mộc Giao cười nói: “ngươi lại không biết chổ hay của cây roi này.” Ông ta nhìn thấy cái nón của Tiểu Năng rơi trên đất, liền kêu Tiểu Thánh nhặt lên: “trên nón này có mùi của Tiểu Năng, để cây roi của ta ngữi một chút.”

Tiểu Thánh đem cái nón của Tiểu Năng đến gần ngọn roi một cách nữa tin nữa ngờ. Chỉ nghe một tiếng vang giòn tan, cây roi đó nhảy dựng đứng lên, giống cây mướp hoang mọc dài ra, bò vào hố bẩy một cách rất nhanh.

Tiểu Năng ở đáy giếng vẫn không biết là tại sao, thì bị cây roi dài đó bó lấy, kéo đi lên một cách “cà chít cà chít.”

Tiểu Thánh cứu lên Tiểu Năng, đem cây roi đó trả cho Giác Mộc Giao, nói: “cây roi này thật tuyệt diệu, chỉ không biết ngoài làm dây ra, còn có tác dụng gì không?”

Giác Mộc Giao vẫy gọi bạn: “Cơ Thủy Báo, chúng ta cho họ biết tay đi!”

Cơ Thủy Báo liền phụ họa ra sân, cùng Giác Mộc Giao mặt đối mặt lập ra thế trận.

Tiểu Thánh nhìn thấy Cơ Thủy Báo hai tay trống không, liền hỏi: “ngươi không có binh khí sao?”

Cơ Thủy Báo nói: “bổn tinh quan toàn thân đều là binh khí.” Vừa nói vừa cuộn lên tay áo, trên cánh tay trái gãi một cái, trên cánh tay phải gãi một cái.

Nhưng Cơ Thủy Báo không phải là đang gãi ngứa, hắn từ trên người gãi xuống đều là tiền vàng miếng. Cơ Thủy Báo hoa văn đầy người khắp người là tiền, ai cũng không biết hắn có bao nhiêu tiền vàng.

Cơ Thúy Báo vung tiền vàng ra khỏi tay, một đạo kim quang cứ chụp đến mặt Giác Mộc Giao.

Giác Mộc Giao sợ ánh sáng đồng tiền chiếu hư mắt, vội vàng nghiêng mặt, đem trường roi hất ra, một thế giao long hí châu, chỉ nghe một tiếng “keng”, ngọn roi quất trúng miếng tiền vàng rất chuẩn.

“Lần thứ nhất này 5 tiền phát đủ!”

Cơ Thủy Báo miệng nói tay làm, 5 đồng tiền cùng lúc vứt ra, trái, phải, thượng, trung, hạ, chỉ cần một nơi bị đánh đến, bảo đảm bầm thịt tím da, xương cốt rã rời.

Giác Mộc Giao không vội vàng gì, đem đoạn trường roi múa xoay quanh, trong chốc lát xây thành một bức tường roi mưa gió không lọt qua được____ “xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!” 5 miếng tiền vàng bị bắn trở lại.

Giác Mộc Giao thu về trường roi, hỏi Tiểu Thánh một cách đắc ý: “thấy thế nào!”

“Có gì tài giỏi đâu,” Tiểu Thánh thờ ơ như không, “đừng nói 5 tiền phát cùng lúc, tăng thêm gấp đôi ta cũng không sợ.”

“Ngươi vẫn còn to giọng, chuẩn bị tiếp chiêu đi!”

Cơ Thủy Báo hét lên một tiếng, 10 miếng tiền vàng bay về phía Tiểu Thánh______
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét