Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

Tây Du Hài Hước 5

Trang 5 trong tổng số 16


-- 10 --
Nghĩ cách cho Cự Linh Thần.


Vừa trở về đường cũ, Tiểu Năng vừa giải thích cho Tiểu Thánh: “lừa dối là Dương Tiễn, chúng ta không thể trách mắng Dương Bất Thâu và Dương Bất Bại được.”

anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Trở lại đến trước bức hoành vàng, Tiểu Năng dùng bút Kim Tinh lại đem chữ “tiểu” của “Tiểu Thần Tiên” bôi đi, đổi lên một chữ “Lão”.

Tiểu Thánh tán thưởng nói: “sửa rất có lý!”

Đang lúc hai anh em lại chuẩn bị rời khỏi nhà lần nữa, họ nghe thấy phía sau nhà có người nói: “này, ta thấy hai món quà này nhất định có thể làm cho Lý Thiên Vương vừa lòng.”

Từ ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong: thì ra là lão quản gia của Dương Tiễn đang vì chủ nhân lựa chọn lễ vật. Lúc này trong tay ông ta đã chọn được hai món hàng thủ công mỹ nghệ nhỏ: “một món là heo chim trả, một món là khỉ mã não, được đấy, được đấy!”

“Lão quản gia!” Bổng nhiên phía trước vọng lại tiếng kêu: “mau đem nước cho ta súc miệng, ê răng quá đi!”

Lão quản gia liền vội vàng chạy ra khỏi phòng. Tiểu Thánh và Tiểu Năng vội vàng lánh vào trong phòng.

Tiểu Năng hỏi Tiểu Thánh: “Dương Tiễn trở về rồi, chúng ta làm sao đi ra đây?”

Tiểu Thánh từ lâu đã có dự định: “ngươi biến thành heo chim trả, ta biến thành khỉ mã não.”

Dương Tiễn xúc miệng xong, lại dặn dò lão quản gia: “lễ vật tặng cho Lý Thiên Vương, đem đến cho ta xem.”

Lão quản gia về phòng bê ra một cái mâm, chỉ vào một con heo, một con khỉ trong mâm giới thiệu nói: “con heo, con khỉ này còn biết báo giờ đấy.”

Dương Tiễn rất vừa ý: “tốt, Lý Thiên Vương thích hàng thủ công mỹ nghệ.”

Họ đương nhiên không ngờ đến, hàng thủ công nhỏ trong mâm lại là heo sống khỉ sống!

Tiếp theo, lão quản gia phụng mệnh đi đến nhà Lý Thiên Vương tặng lễ vật.

Trẻ con nhanh mắt, Dương Bất Thâu phát hiện trên bức hoành vàng đã đổi chữ: “ba, xem kìa___”

“Cái gì?” Dương Tiễn ngẫng đầu nhìn bức hoành, “ ‘Lão Thần Tiên Vô Liêm Sĩ’ tức chết quá đi!”

Dương Tiễn nhãy lên đấm một cái “ping”, đem bức hoành vàng nện cho vỡ vụn.

Lại nói về lão quản gia, đi vào Thiên Vương phủ, nhìn thấy Lý Thiên Vương vội vàng nói rõ điểm hay của hai món lễ vật này: “con khỉ mã não này biết nói ‘chúc mừng’, heo chim trả này biết nói ‘phát tài’. Một giờ đồng hồ nói 1 lần, bây giờ sắp đến hai giờ rồi, nó sẽ nói hai lần.”

Lý Thiên Vương có chút không tin.

Không bao lâu sau, đã đến hai giờ.

Khỉ mã não nói trước: “Chúc mừng! Chúc mừng!”

Heo chim trả nói tiếp theo: “Phát tài! Phát tài!”

“Ha ha, thật là một cặp bảo bối hay!”

Sau khi lão quản gia đi rồi, Lý Thiên Vương đem khỉ mã não và heo chim trả ôm ở trong tay một cách yêu quý, chỉ đợi đến 3 giờ, nghe chúng nói 3 lần “chúc mừng”, “phát tài”

Cuối cùng rồi 3 giờ đã đến.

Lại là khỉ mã não nói trước: “Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!”

Heo chim trả nói tiếp theo: “Thật ác tâm! Thật ác tâm! Thật ác tâm!”

“Hừ!” Lý Thiên Vương tức giận, hất tay trái một cái, khỉ mã não bị ném xuống một cách tàn nhẫn, một tiếng “ping” vang lên, nhưng không chỉ không vỡ vụn, ngược lại còn bắn lên cao, đập vào trán của Lý Thiên Vương u lên một cục to.

Lý Thiên Vương không dám giơ tay phải lên ném nữa, ông ta đành đem heo chim trả đặt lên trên đất một cách cẩn thận, chuẩn bị lấy sức đạp nát nó. Nhưng ngay trong lúc ông ta giơ chân đạp xuống, heo chim trả đã biến thành con nhím. “Ôi chao wa la!” gót chân của Lý Thiên Vương mọc ra mấy hàng lỗ rất ngay ngắn.

Nhân lúc lộn xộn, Tiểu Thánh và Tiểu Năng rời khỏi Thiên vương phủ.

Tiểu Năng nói: “Lý Thiên Vương thật đáng đời.”

Tiểu thánh đề nghị: “chúng ta lại trở về chổ Nhị Lang Thần, vẫn còn kịch hay để xem đấy.”

Hãy nghĩ xem, Lý Thiên Vương chịu đau khổ to lớn thế, sao đồng ý bỏ qua chuyện này. Ông ta vừa băng lại cái chân bị thương, vừa chưởi mát: “giỏi cho Nhị Lang Thần, đưa lễ vật thế này đến trêu chọc ta, ta phải tìm ngươi tính sổ!”

Còn Nhị Lang Thần vẫn còn trong cơn mê, nghe nói Lý Thiên Vương đã đến, vội vàng ra nghêng đón.

Nhìn thấy Lý Thiên Vương bộ dạng thảm hại tả tơi, Dương Tiễn rất lấy làm lạ: “lão huynh sao thế này, tay chống gậy, chân bó bột, trên đầu một cục u to tướng vậy?”

Lý Thiên Vương nói: “cục u xem đẹp chứ, cũng cho ngươi một cái vậy.” Vừa nói vừa vung một gậy____ “đùng” Trên trán Dương Tiễn tức thì cũng mọc ra một cục u to.

Dương Tiễn bị đánh đến đầu óc lung tung. Đánh thì đánh, liền cũng kêu người đem đến tam tiêm lưỡng nhẫn đao, ăn miếng trả miếng, có qua có lại.

Hai người đấu một hơi hết 3 trăm hiệp.

Lý Thiên Vương nói: “đánh mệt rồi!”

Dương Tiễn nói: “thế thì chửi một lát rồi lại đánh.”

Lý Thiên Vương đồng ý. Hai người ngồi ngay trên đất, đối diện nhau mà chửi.

Lý Thiên Vương chửi trước nói: “ta giúp ngươi làm nhiều việc tráo trở thế đó, ngươi còn tặng cho ta lễ vật thế này sao? Thật là lấy oán trả ơn!”

Nhị Lang Thần kính lại nói: “ ngươi là lòng lang dạ sói. Ngươi còn chê không đủ lễ sao? Ta có lần nào xữ tệ với ngươi không?”

Tiểu Thánh và Tiểu Năng đang nấp ở nơi tối làm khán giả. Bấy giờ Tiểu Năng nhịn không được chõ mồm nói: “đừng cãi nữa, hai người các ngươi đều không phải hàng tốt!”

Dương Tiễn bấy giờ mới than lên một tiếng: “chúng ta bị lừa rồi, nhất định là hai thằng quỹ nhỏ này giở trò đây! Bắt chúng lại!”

Tiểu Thánh và Tiểu Năng bình thường thích chơi trò đuổi bắt, bây giờ lại thấy có người lớn đuổi ở phía sau, thì càng hăng hơn.

Cả hai chạy chạy, chạy đến trước một căn nhà, Tiểu Năng nói: “đây là nhà của ai? Cửa cao thế này?”

“Ai nói vậy!” Bên trong có người đang cong lưng đi ra: “ta còn chê cửa thấp đấy.”

Tiểu Thánh và Tiểu Năng vừa nhìn thấy cái người khổng lồ này, họ có quen, thì ra là Cự Linh Thần.

Cự Linh Thần thở dài nói: “dáng người quá to cũng không hay. Bát thì nhỏ, một bát chỉ có thể ăn một cái, mỗi bữa cơm phải ăn một trăm bát, phiền quá đi. Chậu rữa mặt cũng quá nhỏ, một chậu mới đủ rữa một cái mũi, một khuôn mặt phải chia ra 10 lần rữa. Chậu tắm thì sao, chỉ đủ để vào một cái chân!”

Tiểu Thánh rất đồng tình với Cự Linh Thần, nói: “tôi nghĩ cách giúp ông. Ông có thể đem chậu tắm làm chậu rữa mặt, đem chậu rữa mặt làm bát ăn cơm, sẽ không còn chê bát nhỏ nữa.”

“Không có chậu tắm, ông có thể đến tắm trong dãi thiên hà.” Tiểu Năng nói bổ sung, “dù sao ông dáng người cao to, không chết đuối đâu.”

Cự Linh Thần nói: “cám ơn ý tốt của các cháu, nhưng còn cái bát này dùng vào việc gì đây?”

Tiểu Thánh nói: “có thể để cho chúng cháu nấp ở bên trong, vì Dương Tiễn và Lý Thiên Vương muốn bắt chúng cháu.”

“Được” Cự Linh Thần liền đem cái bát của ông ta úp ở trên bàn, cái bát này nhỏ thì nhỏ, nhưng chứa Tiểu Thánh và Tiểu Năng vẫn còn rộng chán.

Vừa trốn xong, Lý Thiên Vương và Nhị Lang Thần xông vào đến.

Hai người nói: “Cự Linh Thần, hai thằng quỹ nhỏ trốn ở đâu?”

Cự Linh Thần trả lời nói: “ngoài hai người ra, không nhìn thấy thằng quỹ nào.”

Dương Tiễn nói: “có lẽ là ta có thể nhìn thấy.” Vừa nói, trong con mắt chính giữa của ông ta, phóng ra một luồng ánh sáng mạnh, hướng vào 4 góc nhà chiếu qua chiếu lại.

Cự Linh Thần nói với Dương Tiễn: “mấy ngày nay ta cảm thấy ăn không no, không biết là trong bụng có giun đũa không? Ông chiếu giúp ta xem.”

“Tôi bây giờ không có rãnh làm việc này.” Dương Tiễn không muốn để ý đến sự quấy rầy của Cự Linh Thần, tiếp tục sục sạo.

Cuối cùng luồng ánh sáng mạnh này chiếu đến trên bàn, ánh sáng soi rõ chiếc bát đó, Tiểu Thánh và Tiểu Năng phơi bày ra không sót chút nào.

Lý Thiên Vương thò tay muốn nhấc chiếc bát, bị Cự Linh Thần nạt cho một tiếng: “đây là nhà của ai?”

Lý Thiên Vương và Dương Tiễn đành phải lui ra khỏi cửa. Hai người cùng nhau thương lượng một hồi, Nhị Lang Thần dạy cho Lý Thiên Vương ở bên ngoài nói vọng vào: “Tôn Tiểu Thánh! Trư Tiểu Năng, có giỏi ra đây đánh cá độ!”

Cách kích tướng này quả nhiên có tác dụng, hai bạn nhỏ lập tức nhảy ra: “cá độ gì?”

Lý Thiên Vương lấy ra một cái túi lưới: “đây là lưới bắt ma của ta, các ngươi chui vào nếu như chui ra được, thì tính là các ngươi thắng.”

Tiểu Năng nói với Tiểu Thánh: “mắt lưới to thế này còn sợ chui ra không được sao?”

Tiểu Thánh nói: “cứ cho là lưới của ông ta biết co lại đi nữa, chúng ta cũng có thể biến thành côn trùng nhỏ bay ra mà.”

Thế là cả hai tuyên bố : “cá thì cá, chúng ta nhất định thắng!”

Tiểu Thánh và Tiểu Năng chui vào lưới bắt ma. Đợi cho cái đuôi tí xíu của Trư Tiểu Năng chui vào lưới rồi, Lý Thiến Vương cười quái gỡ nói: “đây là các ngươi tự chui vào lưới. Bây giờ hãy nghĩ cách chui ra đi.”

Lý Thiên Vương quăng lên tháp trấn ma trong tay, đem lưới bắt ma từ dưới đáy tháp hút vào bên trong.

Nhị Lang Thần lại phóng ra nhãn quang, nhìn nhìn Tôn Tiểu Thánh và Trư Tiểu Năng đang khốn đốn ở trong lưới bên trong tháp một cách thoả mãn.

“Tốt rồi, đem chúng nó đến chổ Ngọc đế trị tội!”

Bấy giờ lo lắng nhất là Cự Linh Thần, ông ta vội vàng đi về phía Ngộ Không, Bát Giới báo tin.

-- 11 --
Vẩy rồng đại bổ cao.


Tiểu Thánh và Tiểu Năng bị đưa đến Lăng Tiêu Điện, Lý Thiên Vương, Nhị Lang Thần vội vàng hướng về Ngọc Đế khua môi múa mép.

Lý Thiên Vương nói: “chúng nó dám đâm chân thần bị thương, chẳng khác gì đâm chân bệ hạ bị thương.”

Nhị Lang Thần nói: “chúng nó chửi cháu là ‘Vô liêm sĩ’, chẳng khác gì nói cậu là____”

Tiểu Thánh và Tiểu Năng nhịn không nỗi nữa, họ gào nói với Ngọc Đế: “ngài nghe chúng tôi nói___”

Nhưng Ngọc Đế lắc lắc tay: “họ là người lớn, các ngươi là trẻ nhỏ, ta cuối cùng vẫn nghe người lớn nói.”

“Bệ hạ____!”

Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới liều mạng chạy lên, vì con xin tha.

“Bệ hạ,” Bát Giới chỉ vào Tiểu Thánh và Tiểu Năng nói với Ngọc Đế, “chúng nó là trẻ con, chúng ta là người lớn, người lớn vẫn cần tha thứ cho trẻ con mà.”

“Thế thì.” Ngọc Đế nói, “niệm tình chúng nó phạm tội lần đầu, đem về giáo dục lại cho tốt.”

“Cái gì phạm tội lần đầu.” Tiểu Thánh không phục, “người phạm tội là Nhị Lang Thần và Lý Thiên Vương!”

Mặc cho các phụ huynh ngăn cản, Tiểu Năng đến vạch trần: “họ đã làm nhiều việc đổi trắng thay đen, đây là họ tự mình nói ra đấy!”

Nhị Lang Thần và Lý Thiên Vương tất bật phủ nhận: “chúng tôi không có nói!”

“Các người xỏ lá!”

“Ta nếu như có nói lời nói thế này,” Lý Thiên Vương thề nói, “ta sẽ từ bây giờ không mang họ Lý.”

Ngọc Đế nói: “thế mang họ gì?”

“Tôi.....tôi sẽ mang họ ‘Lê’.”

Lời thề của Nhị Lang Thần càng dứt khoát hơn: “nếu như tôi có nói qua lời nói này, thì cho con mắt của tôi dọn nhà đi!”

Ngọc Đế hỏi: “dọn như thế nào?”

“Ơ....dọn ngược lại, phía trên dọn đến phía dưới, phía dưới dọn đến phía trên.”

Nhân lúc Ngộ Không và Bát Giới đang hướng về Ngọc Đế hành lễ cáo từ, hai bạn nhỏ vội vàng lui ra ngoài.

Tiểu Năng nói: “lời đã nói ra còn muốn lấp đi, ta xấu hổ thay cho họ.”

Tiểu Thánh nói: “nhất định phải nghĩ cách để họ lấp không được!”

Vì sự việc này, họ đang chuẩn bị đi tìm thầy học bạn, lại gặp phật Di Lạc đang ngẩng đầu đi đến.

“Bụng bự gia gia!”

“Ha ha, ha ha, ha ha ha ha.”

“Ông già cười vui quá.” Tiểu Năng rất khâm phục Di Lạc, “trước giờ không thấy ông ta tức giận.”

Di Lạc nói: “nếu như các ngươi có thể làm cho ta tức giận, ta sẽ tặng cho các ngươi một món bảo bối!”

“Khó gì đâu!” Tiểu Thánh liền đem hành vi tồi tệ của Nhị Lang Thần và Lý Thiên Vương đã làm việc xấu còn nuốt đi lời nói nói cho Di Lạc nghe.

Không ngờ, Di Lạc nghe xong vẫn là khuôn mặt vui mừng hớn hở.

Di Lạc không tức giận, Tiểu Thánh thì lại tức: “nghe sự việc tức người thế này, ngài còn cười được sao?”

Tiểu Năng cũng quay người lại, đem mông chĩa vào Di Lạc: “hừ, chẳng thèm nhìn ngài nữa.”

Phật Di Lạc miệng thường nở nụ cười, nhìn thấy hai bạn nhỏ bỏ đi một cách tức giận, bấy giờ mới lớn tiếng gọi: “quay lại đây! Ta cho các ngươi một cái túi, có muốn không?”

Tiểu Thánh và Tiểu Năng vừa quay đầu lại nhìn, thấy trong tay của Di Lạc đang xách một cái túi nhỏ.

Tiểu Thánh nhớ lại chuyện thỉnh kinh của ba kể, liền hỏi: “đây chính là ‘túi nhân chủng’ năm xưa bị Hoàng Ni Lão Quái trộm đi đựng người có phải không?”

Di Lạc cười nói: “không phải, đây là đựng âm thanh, gọi là ‘túi bắt âm’. Ai nếu như thích nuốt lời thì đem lời nói của họ bỏ vào túi, đến lúc thả ra cho mọi người nghe.”

Hai bạn nhỏ nhận được túi bảo bối này, vui mừng quá cứ mãi cám ơn bụng bự gia gia.

Di Lạc nhướng to tuệ nhãn, nhìn khắp 4 bề, rồi nói: “hiện tại Nhị Lang Thần và Lý Thiên Vương đã đến Long môn không biết đang cấu kết làm cái chi, các ngươi cũng mau đi đi.”

Di Lạc nói xong, bổng nhiên không còn nhìn thấy nữa.

Tiểu Năng hỏi Tiểu Thánh: “ngươi có biết Long môn ở đâu không?”

Tiểu Thánh quan sát một hồi, rồi chỉ vào một con sông nhỏ: “ngươi nhìn xem, cá chép nhiều thế này tấp nập qua lại, chắc hẳn là vội đi vượt Long môn đây, chúng ta cùng đi theo đi.”

Thế là, Tôn Tiểu Thánh và Trư Tiểu Năng nhảy vào dòng sông, biến thành 2 con cá chép.

Tôn Tiểu Thánh lập tức trò chuyện cùng một con cá chép khác: “nhiều cá đi vượt Long môn thế này, không biết có bao nhiêu được biến thành rồng đây?”

Các con cá chép nói với Tiểu Thánh: “nghe nói Long môn bây giờ không còn khó vượt nữa rồi.”

Tiểu Thánh và Tiểu Năng theo đàn cá chép bơi đi. Rẽ qua 18 khúc cong, trước mặt đã nhìn thấy cổng Long môn vàng son rực rỡ cảnh quan hùng vĩ.

“Có điều.” Tiểu Thánh hỏi cá chép khác: “các bạn nói Long môn dễ vượt, tôi thấy Long môn vẫn là rất cao mà.”

Vừa nói dứt lời, nhìn thấy có hai người đứng trên mây đi đến, chính là Lý Thiên Vương và Nhị Lang Thần.

Lý Thiên Vương liền đem trấn ma bảo tháp của ông ta quăng đến trên không trung Long môn. Theo bảo tháp dần dần hạ xuống, Long môn quả nhiên càng đè càng thấp.

Tôn Tiểu Thánh, kêu lên một tiếng: “tôi nhảy trước đây!” Rồi phóng mình bay ra khỏi mặt nước, qua khỏi Long môn một cách nhẹ nhàng, còn đem bản thân biến thành một con rồng.

Lý Thiên Vương liền nói với con rồng này: “chúc mừng ngươi. Vì để thuận tiện cho các ngươi thành rồng, chúng ta đã đem Long môn đè thấp xuống còn 2 mét( 1 thước tq xưa=0.33cm). Ngươi giao cho chúng ta 3 miếng vẩy rồng trả công vậy.”

Rồng hỏi: “các ngươi muốn lấy vẩy rồng làm gì vậy?”

“Có thể bán cho Lão Thọ Tinh làm ‘Vẩy rồng đại bổ cao’.”

Con rồng gật gật đầu: “hiểu rồi. Có điều ta không nở đem vẩy rồng cho ngươi, hay là ta làm cá chép được rồi.

Đang nói, con rồng của Tiểu Thánh biến thành lại từ trên Long môn nhảy trở xuống, ngay tức khắc biến thành cá chép chìm vào trong nước.

Điều này làm cho Lý Thiên Vương và Nhị Lang Thần tức đến đủ sặc!
Tiểu Thánh lặn xuống đáy nước, hỏi Tiểu Năng đang đợi ở đó: “lời nói

của họ đã thu vào trong túi chưa?”

Tiểu Năng lúc lắc túi bắt âm trong tay: “ngươi yên tâm, lần này họ đừng hòng giở trò xấu nữa.”

Hai bạn nhỏ vội vàng lại lên Lăng Tiêu Điện lần nữa, đến trước mặt Ngọc Đế mở túi bắt âm ra, trong túi lập tức phát ra tiếng nói của Lý Thiên Vương và Nhị Lang Thần:

“……ngươi giao cho chúng ta 3 miếng vẩy rồng trả công…..có thể làm ‘Vẩy rồng đại bổ cao’…”

Ngọc Đế trong lòng nghĩ: “hai tên này lại còn biết kiếm tiền bất nghĩa. Thảo nào hiện tại rồng ở trên trời đông như chuột trên mặt đất.”

“Việc này ta biết rồi.” Ngọc Đế nói với Tiểu Thánh và Tiểu Năng, “ta tự biết cách xữ tội, các ngươi đi về đi.”

Tiểu Thánh hỏi một cách không an tâm: “ngài chuẩn bị cách nào xữ tội vậy?”

Ngọc Đế trả lời một cách khẳng định: “tranh thủ nội trong 100 năm xữ tội hòan tất. 100 năm không được, thì 200 năm. 200 năm không được thì 300 năm….dù sao, nhất định….”

Tiểu Thánh và Tiểu Năng ra khỏi Lăng Tiêu Điện. Tiểu Thánh nói với Tiểu Năng: “việc này, chi bằng chúng ta tự mình nghĩ cách xữ tội.”

“Nghĩ cách gì?”

“Họ muốn đem vẩy rồng bán cho Lão Thọ Tinh, chúng ta trước tiên đi tìm Lão Thọ Tinh!”

Hai bạn nhỏ nhảy lên trên đám mây, lại chạy đến núi Bồng Lai thần tiên.

“Thọ Tinh công công!”

Tuổi của Lão Thọ Tinh so với ai cũng đều lớn cả, nhưng thân hình so với ai cũng đều khỏe.

“Các cháu đến cần thuốc gì vậy? Hiện tại người đến xin thuốc bổ nhiều vô cùng.”

Tiểu Năng liền hỏi, “ở đây ông có ‘Vẩy rồng đại bổ cao’ không?”

“Có,” Lão Thọ Tinh nói: “đây là loại thuốc bổ cao cấp ta mới nghiên cứu chế thành. Tiếc là nguyên liệu quá ít, không có nhiều vẩy rồng để làm, Lý Thiên vương đã đồng ý giúp ta tìm một số.”

Tiểu Thánh và Tiểu Năng vội vàng đem chuyện thất đức của Lý Thiên Vương họ làm nói cho Lão Thọ tinh biết.

Lão Thọ tinh nhíu lại cặp lông mày dài: “lại nổi lên loại suy nghĩ này! Được ta đợi họ đến.”

Không bao lâu sau, Lý Thiên Vương và Dương Tiễn chạy xe đến.

Nhị Lang Thần biết ăn nói, hai tay vốc lên vẩy rồng ánh sáng lấp lánh đầy thùng nói với Lão Thọ Tinh: “đây là vẩy rồng loại 1, hàng thật bán đúng giá. Lão Thọ Tinh giao tiền đi.”

Lão Thọ Tinh từ trong thùng vẩy rồng nhặt lấy 2 miếng, lạnh nhạt cười hì hì nhận xét nói: “đây chỉ là một số vẩy cá. Cá chép chỉ có thể nhảy qua 2 thước long môn, nhất định thành rồng thật không được rồi.”

“Hai thước?” Nhị Lang Thần và Lý Thiên Vương giật mình thất sắc, “ ai nói với ông vậy?”

Tôn Tiểu Thánh và Trư Tiểu Năng vỗ ngực nhảy ra.

Vừa thấy hai đứa trẻ, Nhị Lang Thần vội vàng xin Lão Thọ tinh cho thuốc uống.

Lão Thọ Tinh nói: “tại sao phải uống thuốc vậy?”

“Tôi sắp chết ngạt rồi…….”
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét