Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

Tây Du Hài Hước 8

Trang 8 trong tổng số 16

-- 16 --
Không muốn biến thành sư tử cái.


Nữ Thổ Bức bay vào Thiên Vương phủ . Nghe đến tiếng cười đắc ý từ trong nhà vọng ra, liền ở mái hiên trước nhà treo ngược thân hình.

anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

“Các ngươi làm rất khá, ta sẽ không xữ tệ với các ngươi.” Giọng nói của Lý Thiên Vương.

Tiếp theo nghe có tiếng hô khẩu hiệu:

“Việc gì đều có thể làm____”

“ Chỉ cần là ban đêm.”

Nữ Thổ Bức lập tức nhận ra, người đang hô khẩu hiệu chính là đồng nghiệp Chủi Hỏa Hầu và Thất Hỏa Trư mất tích.

Lý Thiên Vương tay cầm quạt báu âm dương, mặt mày tươi tỉnh: “cây quạt này vào tay ta, vừa có thể đổi cho ta chút lợi thế, vừa chỉnh lý hai kẽ thù của ta, quá tuyệt rồi!”

Lý Thiên Vương ngay lập tức đem quạt báu giao cho Chủi, Thất nhị túc, sau đó nói: “các ngươi mau hóa trang, tìm cách lẽn ra Nam Thiên Môn…..”

Nữ Thổ Bức về đến Tinh quan phủ, đem sự tình nghe thấy được nói với mọi người.

Tâm Nguyệt Hồ lập tức bố trí hành động: “Phòng Nhật Thổ, ông biết đào hang, sẽ phải dựa vào ông đào vào thiên lao, đem Tiểu Thánh, tiểu Năng đón ra ngoài.”

Phòng Nhật Thổ liền lên tiếng đồng ý, “được, được.”

Tâm Nguyệt Hồ hỏi Phòng Nhật Thổ: “thiên lao ở nơi đâu, ông có biết không?”

Phòng Nhật Thổ nói: “tôi không biết, nhưng ông biết, ông sẽ nói cho tôi biết.”

Tâm Nguyệt Hồ nói: “tôi cũng không biết.”

Hỏi đến các tinh túc khác, ai cũng nói đã dạo qua phố trời, bơi qua thiên hà, chỉ là chưa ngồi qua thiên lao.”

Tâm Nguyệt Hồ suy nghĩ suy nghĩ, rồi nói với Lâu Thổ Cẩu: “ông có thể dẫn đường cho Phòng Nhật Thổ

Lâu Thổ Cẩu: “tại sao?”

Tâm Nguyệt Hồ nói: “vì tôi nghe nói, cửa thiên lao hai chữ “thiên lao” này, là dùng xương thịt xây thành.”

Mũi của Lâu Thổ Cẩu đối với xương thịt nhạy cảm nhất.

Một cái mũi của Lâu Thổ Cẩu bị cảm rồi, nhưng ông ta vẫn dựa vào một cái mũi còn lại đưa Phòng Nhật Thổ đến gần thiên lao.

Phòng Nhật Thổ từ trong thắt lưng rút ra hai cây roi ngắn, “vù vù vù” lấy chuẩn phương hướng, nhanh nhanh đào hang.

Không bao lâu sau, Phòng Nhật thổ đã đào vào phía dưới thiên lao. Vì để tìm kiếm Tiểu Thánh và Tiểu Năng, ông ta hướng lên trên mở một cửa hang.

Phòng Nhật Thổ thò ra cái đầu nhìn: gian phòng đóng cửa này không phải là Tiểu Thánh và Tiểu Năng. Một người mặc áo dài đỏ đang ngồi múa bút viết nhanh.

Phòng Nhật Thổ hỏi: “ông đang viết sám hối phải không?”

Người đó nói: “không đúng, ta là Văn Khúc Tinh, chuyên viết văn. Ta ở trong lao, là vì để viết quyển . Quyển sách này hiện đang rất dễ bán.”



Phòng Nhật Thổ chui vào trong hang, lại đi tìm Tiểu Thánh, Tiểu Năng.

Lần thứ hai lại mở cửa hang, nhìn thấy một người mặc áo dài đen, ông ta nói ông ta tên gọi Thanh U Tử, tính thích yên tĩnh. Nhưng hàng xóm bên trái là Lôi công phủ, hàng xóm bên phải là Ngự Mã Giám, cả ngày sấm sét ngựa hí, ồn đến tâm thần không yên. Sau cùng đành phải ở trong thiên lao mượn phòng tịnh tu.

“Thật là tìm sai người rồi.” Phòng Nhật Thổ nghĩ, “đây đều là muốn vào ở….”

Khó khăn lắm mới tìm được Tiểu Thánh và Tiểu Năng, liền hỏi họ: “các người có muốn đi ra ngoài không?”

Tiểu Thánh nói: “có chứ, bên ngoài có ánh sáng mặt trời, có thể biến thành chim, bay ở trong không trung.”

Tiểu Năng nói: “ta thích nhìn đủ loại khuôn mặt, chỉ có điều nhìn thấy mặt của Ôn Thiên Quân là ta cảm thấy phiền.”

Thế là Phòng Nhật Thổ dẫn Tiểu Thánh và Tiểu Năng chui vào hang đi ra ngoài lao. Tiểu Năng chui rất khó khăn, liền khuyên Phòng Nhật Thổ: “ông cần phải mập lên một chút, cái hang đào ra như thế sẽ không thể còn chật …….”

Họ về đến Tinh quan phủ.

Các Tinh quan vây lấy, hỏi lèo bèo luôn miệng: “trong thiên lao như thế nào?” “bên trong còn nhốt ai không?” “Cơm nước có ngon không?”…..

Tiểu Thánh, Tiểu Năng vốn cảm thấy ngồi tù rất không thú, được mọi người thăm hỏi thế này, lại cảm thấy ngồi tù cũng không là việc xấu, về sau dùng chiêu này vấn thăm người khác: “ở trong tù thế nào?”….

Tiếp theo họ bàn về quạt báu.

Trí Đa Tinh Tâm Nguyệt Hồ nói: “phải làm rõ những thằng cha này muốn dùng quạt báu làm cuộc mua bán gì.”

Tiểu Thánh nói: “chúng ta lặng lẽ bám theo họ!”

“Nam Thiên Môn là vị trí then chốt của Thiên cung,” Tâm Nguyệt Hồ nói, “lấy trộm xuống phàm, chắc là để kinh doanh cái này cái nọ rồi.”

Tiểu Thánh và Tiểu Năng đến dưới cổng chào Nam Thiên Môn, theo kế của Tâm Nguyệt Hồ, phải biến hóa một chút, chờ đợi Chủi, Thất nhị túc.

Tiểu Thánh suy nghĩ rồi nói với Tiểu Năng: “chúng ta biến thành một đôi sư tử đá vậy.”

Tiểu Năng nói: “một đôi sư tử đá, có phải có một đực một cái đúng không?”

“Đúng,” Tiểu Thánh nói, “chân của sư tử cái còn ôm con nữa.”

“Thế thì đệ biến thành sư tử đực, huynh biến thành sư tử cái vậy.” Tiểu Năng nói.

Tiểu Thánh không đồng ý: “hay là huynh biến thành đực, đệ biến thành cái vậy.” Nói xong liền vội vàng ra tay trước, lắc mình một cái, biến thành một con sư tử đực ngồi xổm.

Tiểu Năng lại cũng là một kẽ bướng bỉnh: “hừ, việc này hay gì, tôi cũng biến.”

Tiểu Năng cũng biến thành một sư tử đực.

Tiểu Thánh nói: “không được, không thể cả hai đều là đực được.”

Tiểu Năng nói: “thế thì huynh sửa thành cái đi.”

“Hay là đệ sửa đi!”

“Huynh sửa!”

Cả hai đang còn tranh cãi, bổng nhe có tiếng động, vội vàng im tiếng, không một chút nhúc nhích.

Đi đến là hai người đầu bếp lưng cột tạp dề, mặt bóng nhẩy.

Họ không phải là đầu bếp thật, là Chủi Hỏa Hầu và Thất Hỏa Trư cải trang. Thất Hỏa Trư đang xách một cái giỏ, Chủi Hỏa Hầu đang đeo một cây cung.

Hai đầu bếp giả đi đến gần Nam Thiên Môn.

Thất Hỏa Trư nói: “hay quá, không có người giữ cửa.”

Chủi Hỏa Hầu nói: “sao lại có đôi sư tử đá này!”

Thất Hỏa Trư nhìn kỹ đôi sư tử đá: “này, sao hai con này đều là đực vậy?”

Tiểu Thánh vừa nghe : “không thể để lộ kẽ hở, ta phải chịu thiệt chút vậy, biến thành sư tử cái thôi.”

Tiểu Năng nghĩ: “nếu như bắt buộc có một sư tử cái mới được, nếu như tiểu Thánh chết sống không muốn biến thành sư tử cái, thì ta biến thành sư tử cái vậy.”

Bấy giờ Chủi Hỏa Hầu đến cười chê Thất Hỏa Trư: “con mắt của ngươi có bệnh rồi, rõ ràng đây là hai con sư tử cái mà.”

Tiểu Thánh nghĩ: “Tiểu Năng cũng biến thành sư tử cái, ta phải làm sư tử đực thôi.”

Tiểu Năng cũng nghĩ như thế.

Nói biến là biến, cả hai lại đều biến thành sư tử đực.

Thất Hỏa Trư thì nói với Chủi Hỏa Hầu: “là con mắt của ngươi có bệnh!”

“Ngươi có bệnh!”

“Ngươi có bệnh!”

Chủi Hỏa Hầu và Thất Hỏa Trư cùng cãi nhau.

Tiểu Thánh bị ồn đến đau đầu, liền nói: “đừng cãi nữa, để ta nói cho công bằng.”

Chủi Hỏa Hầu và Thất Hỏa Trư nói: “được, đồng ý sư tử đá làm trọng tài.”

Trọng tài Tiểu Thánh nói: “hai ngươi đều có bệnh.”

Chủi túc và Thất túc suy nghĩ, cảm thấy lời nói này của sư tử đá không nghiêng về bên nào, quả nhiên công bằng, cho nên không cãi nữa.

Nhưng hai đầu bếp này vừa muốn đi ra Nam Thiên Môn, thì bị hai sư tử đá bước lên trước chặn lại, nghiêm khắc kiểm tra.

Sư tử bên trái hỏi: “làm gì?”

Sư tử bên phải hỏi: “đi đâu?”

Chủi Hỏa Hầu và Thất Hỏa Trư muốn ương ngạnh xông qua, nhưng tay chân của sư tử đá rất nặng, bị chúng đạp một cái, dẫm một phát, xương cốt sẽ bị thương, hay là nói dối dễ hơn.

Thất Hỏa Trư nói: “trên trời không có làm đậu hủ thối, Ngọc Đế thèm ăn sai tôi xuống phàm đi mua.”

Chủi Hỏa Hầu nói: “Ngọc Đế thích ăn thịt thú rừng, sai ta đi bắn gà rừng!”

Tiểu Thánh bổng nhiên giật lấy cái giỏ đậy vải bố trên tay Thất Hỏa Trư, hỏi: “trong giỏ là cái gì?”

Thất Hỏa Trư hoảng sợ nói: “không, không có gì!”

Chủi Hỏa Hầu vội vàng chỉ vào cái giỏ, nói: “nói không có gì, thì không có gì. To to nhỏ nhỏ, nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ.” Nói xong đem vải bố mở ra_____

Tiểu Năng thò đầu đến nhìn: “quả nhiên là một cái giỏ không, cái gì cũng không có.”

Tiểu Thánh nói: “chỉ sợ là hai vị đại sự phụ này đùa cùng chúng ta, đem đồ vật bên trong biến nhỏ rồi, nhỏ đến mắt nhìn không thấy nữa. Đệ có thể đem bốn câu nói đó đọc ngược lại.”

“Bốn câu nào? Đệ nhớ không rõ.”

“Nói không có gì, thì không có gì. To to nhỏ nhỏ, nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ.”

Tiểu Năng liền đọc ngược lại: “nói có cái gì, thì có cái đó. Nhỏ nhỏ to to, to to to to.”

Vừa đọc, vừa nhìn vào trong giỏ____Trước tiên là có một hạt bụi, hạt bụi này dần dần lớn lên, bấy giờ nhìn rõ là một cây quạt.

Chủi Hỏa Hầu và Thất Hỏa Trư lập tức ngơ ngác.

Tiểu Thánh cầm lấy cây quạt báu âm dương này, cố ý làm ra vẽ ngơ ngác: “các ngươi sao lại đem quạt đốt lò đi theo vậy?”

Hai tên kẽ cắp từ lo sợ chuyển sang vui mừng, vội vàng nói theo: “ơ, đi đường nóng, mang theo quạt cho mát mà.”

Tiểu Năng nói: “nhìn các ngươi mồ hôi đầy đầu, thật là cần phải quạt cho mát.” Vừa nói vừa cầm lấy cây quạt hướng về Chủi Hỏa Hầu và Thất Hỏa Trư quạt______

-- 17 --
Hoàng Đế giống cái võ trứng to.


Chủi Hỏa Hầu và Thất Hỏa Trư đối với lần hù dọa này không phải chuyện đùa, hai người vội vàng giữ chặt chân của sư tử đá cầm quạt, không để cho nó quạt. Chủi Hỏa Hầu giả lã: “không cần quạt, chúng tôi đây là mồ hôi lạnh, càng quạt mồ hôi càng nhiều hơn.”

Hai bạn nhỏ tự nhiên thầm cười. Tiểu Thánh nhìn thấy hai kẽ cắp chột dạ, cố ý lại trêu chọc chúng: “nếu như các ngươi tự mình không quạt, cho chúng ta mượn quạt mấy cái, cho mát cho mát, được không?”

“ Việc này, việc này không được đâu!” Quạt thì sẽ biến, biến thì lộ tẩy.

Tiểu Thánh lại còn truy hỏi: “tại sao không được? Tại sao?”

Chủi Hỏa Hầu vốn rất biết nói dối, nhưng cũng có chút phát huy thất thường, bây giờ thì bổng chốc bị bí, ấp a ấp úng: “tại sao?.....Quái lạ, tại sao lại hỏi tại sao?” Ông ta chọt Thất Hỏa Trư một cái: “ông nói đi, tại sao không được, không thể cứ để tôi nói mãi.”

“Xin lỗi,” Thất Hỏa Trư rất xấu hổ, “tôi không phải không nói, chỉ sợ nói không hay, nói không trơn, nói đến người khác không tin.”

“Thật ngốc,” Tiểu Thánh nhịn không được đến dạy họ, “có thể nói thế này: ‘sư tử đá là không sợ nóng, không sợ lạnh, các người nếu như thật là từ đá làm ra, thì không chú ý đến mát hay lạnh, sẽ không cần dùng quạt nữa.”

“Đúng đấy, đúng đấy!” Hai tên kẽ cắp rất vui mừng, liền dựa theo Tiểu Thánh dạy nói qua một lần, cầm lại cây quạt, “việc của Ngọc đế không thể dây dưa, chúng tôi phải đi rồi, trở về gặp lại!”

Nhìn theo bóng hình kẽ cắp Chủi Hỏa Hầu và Thất Hỏa Trư đi xa, Tiểu Năng gầm một tiếng: “nếu như không phải nghe theo lời nói của Tâm Nguyệt Hồ, tôi sẽ không tha họ đâu.”

“Nhưng chúng ta phải làm rõ họ rốt cuộc muốn làm cái gì.” Tâm Nguyệt Hồ cùng các Tinh quan từ trong chổ tối đi ra chổ sáng.

Tiểu Thánh và Tiểu Năng lại không cần làm sư tử đá nữa rồi, theo sự bàn bạc của mọi người, hai bạn nhỏ cũng bắt buộc lập tức xuống phàm, tiếp tục đuổi theo dấu vết.

Ra khỏi Nam Thiên Môn, Tiểu Thánh và Tiểu Năng cấp tốc hạ xuống, đi về phía nhân gian. Quay đầu nhìn lại, đã không còn nhìn rõ khuôn mặt các bạn Hổ, Thổ, Cẩu, Ngưu ……..nữa. Trời tối rồi, chỉ thấy Nam Thiên Môn sáng lên một hàng ánh sáng sao, nhấp nháy, cực kỳ rực rỡ.

“Họ còn đứng ở đó.” Tiểu Thánh nói một cách cảm động.

Tiểu Năng đếm một hồi: “đúng vậy, 26 sao không thiếu một sao.”

Nhưng, trời cần 28 sao, “28 túc” mà. Hai sao đang ở phía trước hai bạn nhỏ, rơi xuống hạ giới một cách lén lén lút lút, lờ mờ mung lung.

Tiểu Năng nói: “tôi lúc trước vẫn không hiểu, tại sao cũng là sao như nhau, có sao rất sáng, có sao rất tối? Bây giờ tôi mới hiểu.”

Tiểu Thánh nói: “làm việc không rõ ràng, thì sáng không nỗi rồi.”

…………..

Lại nói về Dương Bất Thâu và Dương Bất Bại lãnh chỉ xuống phàm trước đây, điều tra bắt Chủi, Thất nhị túc về.

Đi đông đi tây, uổng phí sức lực. Đi nam đi bắc, không gặt hái được kết quả gì.

Họ nghĩ không ra: mình mắt nhiều hơn người khác, phải phát hiện được mục tiêu trước chứ!

Bổng nhiên Dương Bất Bại chỉ vào nơi xa xa: “anh, anh nhìn bên đó có vui không.”

Đi đến gần nhìn, thì ra là rất nhiều người đang đọc hoàng bảng.

Một ông lão hỏi một người thanh niên: “trên bảng viết gì vậy? Tôi không biết chữ, xin đọc giúp giùm tôi.”

Người thanh niên rất tự tư: “không được, không thể để cho ông biết. Nếu như ông đến trước một bước, làm cho Hoàng Đế trường sinh bất lão rồi, tôi sẽ không phát tài được.”

Bấy giờ Chủi, Thất nhị túc của huynh đệ nhà họ Dương muốn bắt về đã ở trên bầu trời hoàng cung.

“Đến rồi,” Thất Hỏa Trư nói: “chúng ta mau đi lột hoàng bảng.”

Họ đương nhiên từ lâu đã biết trên hoàng bảng viết gì rồi. Lý Thiên Vương mỗi ngày tối đến đều dựng đứng lỗ tai nghe đủ loại lời cầu nguyện từ hạ giới. Như: Hiếu tử mong muốn mẫu thân sớm hồi phục sức khỏe; Người lùn mong muốn bản thân được cao to; Các cậu khóa mong muốn đề thi không khó quá; Dế đá mong muốn dế của đối phương bị viêm màng não…....Nhưng Lý Thiên Vương chỉ có hứng thú giao dịch đối với món chấm mút to, giống như Hoàng Đế thế này muốn cái gì, thì Hoàng Đế có thể thỏa mãn cho khách hàng đầu sỏ cái đó thì ông ta không thể bỏ qua. Hoàng Đế này là Hoàng Đế là ra vẽ kín đáo, mong muốn 900 năm, 9000 năm làm hoài không nghĩ, Lý Thiên Vương chính là cấu kết Chủi, thất nhị túc trộm quạt báu đi tặng cho ông ta.

Chủi Hỏa Hầu nói, “đừng vội, chúng ta là Tinh quan trên trời, cần phải làm cho ra vẽ một chút.”

Một tiếng “soạt” Chủi Hỏa Hầu ở trên chiếc tạp dề dơ của Thất Hỏa Trư xé xuống một miếng.

“Ông làm gì vậy?” Thất Hỏa Trư kêu lên.

“Lại mượn ông một chút nữa____” Chủi Hỏa Hầu từ tốn lại ở trên sau cổ Thất Hỏa Trư cạo xuống một ít đất đen.

Thất Hỏa Trư nhìn Chủi Hỏa Hầu dùng đất đen này viết lên trên miếng vải.

Không bao lâu sau, miếng vải đen này đã phấp phới bay trong không trung.

Nó bồng bềnh qua lại một cách chập chờn chậm rì, mọi người ở phía dưới sẽ có thời gian để làm đủ loại suy đoán_____

“Đây là khăn tay của tiên nữ.”

“Đây là thơ của tiên ông làm.”

Vị thứ 3 càng có sức tưởng tượng hơn: “đây là thần tiên đang thả diều. Diều dưới mặt đất thả bay lên trời, diều ở trên trời thì thả bay trên mặt đất.”

Mấy nhà sưu tập đi đến ước giá cho “diều của trên trời”.

Nhưng giá diều càng đánh giá càng thấp, vì càng lúc càng nhìn rõ hơn. Lúc miếng vải dơ này sắp rơi xuống đất, đã không còn một xu.

Một ông lão nghèo đem miếng vải không ai cần này nhặt lên, nói muốn đem đi về lót ổ chó, để cho chó của ông ta ấm áp một chút.

Đúng ngay lúc này, có người phát hiện chữ trên miếng vải bố dùng đất dơ viết thành, lập tức đoạt về trong tay đọc lớn lên:

Nến xuân đốt cháy lên,

kèn đồng thổi vang lên,

Hoàng Đế quỳ cúi xuống,

Quạt báu trên trời đến.

“Thì ra là Thiên chỉ!” Người này biệt hiệu “Phùng Lí châm” quen biết Phùng Lí Tháp Châm, không bỏ qua tất cả cơ hội tốt. Ông ta lập tức đem miếng vải này đội ở trên đầu, sải bước chạy: “ta phải mau mau đem Thiên chỉ đưa vào trong cung, vạn tuế gia có lẽ sẽ thưởng cho ta đây.”

Trước cửa Hoàng cung, tướng giữ cửa đang báo cho Tả thừa tướng và Hữu thừa tướng vừa mới xuống kiệu: “2 vị thừa tướng, ngày hôm nay không cần thượng triều nữa.”

“Tại sao vậy?”

“Vạn tuế gia đi đến ao thất lí rồi.”

Tả thừa tướng nói: “ao thất lí không phải là ao nhiều bùn sao?”

Hữu thừa tướng nói: “có lẽ lại là có ai nói với vạn tuế gia, tắm trong ao bùn có thể trường thọ.”

Bấy giờ “Phùng Lí Châm” đuổi theo đến cửa cung, mở ra “Thiên chỉ” nói với tướng giữ cửa: “đây là từ trên trời rơi xuống đấy, tôi phải giao cho vạn tuế gia.”

Tả thừa tướng nói: “đây có thể là một cơ hội tốt lấy lòng Hoàng Đế.”

Phùng Lí Châm nói: “tôi biết mà.”

Hữu thừa tướng nói: “nhưng ngươi không biết, trước khi lấy lòng Hoàng Đế, cần phải lấy lòng thừa tướng. Ở đây có sự phân công, lấy lòng thừa tướng khúc này để ngươi quản, khúc phía sau do thừa tướng quản.”

Hữu thừa tướng nói xong liền đoạt lấy miếng vải dơ trong tay “Phùng Lí Châm” đang trố mắt đờ ra, muốn đem dân cho Hoàng Đế. Tả thừa tướng không đồng ý chịu thiệt, cho rằng trái phải cần bình đẳng, thế là một người kéo một góc của miếng vải bố, vội vàng chạy đến ao thất lí.

Dương Bất Thâu và Dương Bất Bại cũng chen giữa số người nhàn rỗi, cùng nhau đi xem cảnh náo nhiệt.

Bên ao thất lí, có ngự lâm quân cầm kích bảo vệ, đám cung nữ đang nâng khăn tắm và áo tắm.

Hoàng Đế ở trong ao “đì đùng” tắm thật thỏa thích, bùn lầy tung tóe khắp nơi.

Nội thị sợ bị dơ quần áo, đứng ở nơi xa xa đưa tin: “khải bẩm vạn tuế, tả hữu thừa tướng cầu kiến.”

Hoàng Đế nói: “kêu họ đợi một lát.”

Hoàng Đế trần truồng leo lên bờ, một cung nữ đem khăn tắm muốn lau mình cho Hoàng Đế, Hoàng Đế lắc lắc tay: “đừng lau! Người ta nói đây là bùn trường mệnh, có thể giảm cân lưu thông máu, thọ thêm nhiều tuổi đấy.”

Vì để giữ gìn hiệu quả trị liệu, Hoàng Đế giống một cái võ trứng to, toàn thân quấn đầy “bùn trường mệnh”. Ngoài cái quần ngắn nho nhỏ ra, quần áo nào cũng không dám mặc.

Tả, hữu thừa tướng cùng nhau trình lên miếng vải bố, còn thề thốt tranh nhau là tự mình đoạt được.

“Được rồi, đừng cãi nữa.” Hoàng Đế dùng cách xưa, “không thể tin hoàn toàn, cũng không thể không tin, mỗi bên tin một nữa vậy.”

Hoàng Đế đọc xong “Thiên chỉ”, vui sướng vượt quá mong ước, vội vàng sai bảo chuẩn bị hương án, đội nhạc.

Ngữi đến mùi gỗ đàn hương, nghe đến tiếng kèn đồng, Chủi, Thất nhị túc cưỡi mây bay đến.

Hoàng Đế dẫn thần hạ phủ phục quỳ lạy.

Bấy giờ Tiểu Thánh, Tiểu Năng cũng cưỡi mây đuổi đến, ở trên cao nhìn xuống dễ xem cảnh.

Tiểu Thánh nói: “hai kẽ cắp chạy đến đây rồi.”

Tiểu Năng nói: “tôi cũng nhìn thấy Dương Bất Thâu và Dương Bất Bại.”

Chủi, Thất nhị túc mang theo quạt âm dương từ từ hạ xuống.

Hoàng đế nói: “không biết quạt báu này dùng có linh không?”

Chủi Hỏa Hầu đem quạt đưa cho Tả thừa tướng: “ông quạt cho Hữu thừa tướng một cái đi.”

Tả thừa tướng đón lấy quạt báu một cách vừa mừng vừa lo: “tôi nhất định dùng sức quạt!”
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét