Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

GiấcMơ Của Một Người Tỵ Nạn 1

Trang 1 trong tổng số 18

Chương 1

Sinh vi lính, tử anh hùng

Mười giờ sáng. Thiên nằm im. Ngôi nhà vắng không có ai. Hạnh, vợ anh đã đi làm từ sáng sớm. Mấy đứa con có gia đình riêng lại ở xa càng khiến cho ngôi nhà rộng trở nên vắng lặng hơn. Anh nghe được tiếng gió rì rào hàng cây thông sau nhà hoà trong tiếng chim cu rúc trên giàn hoa hồng cạnh cửa sổ. Trời cao và xanh. Nắng long lanh đọng trên cành cây thông lá màu xanh đậm. Không biết ai trồng hay tự nó mọc mà sau nhà anh có hàng cây thông thật đẹp. Cây nào cây nấy cao vút, thẳng tắp và lơ thơ vài cành trên chóp. Mỗi năm khi mùa thu tới toàn vùng cây trơ trọi lá chỉ trừ hàng thông xanh ngắt một màu xanh.

anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Thiên trở mình. Anh cảm thấy thân thể rã rời hầu như không còn sức lực. Ba ngày trước đây trong lúc đang làm việc anh ngã ra mê man không còn biết gì hết. Xe cứu thương chở anh vào bệnh viện. Bác sĩ đã làm cho anh tỉnh lại đồng thời nói cho Hạnh biết là anh bị " heart attack " cần phải tịnh dưỡng một thời gian. Đó là lý do khiến anh phải nằm trên giường ba bốn ngày rồi. Điều này khiến cho anh cảm thấy khó chịu vì không được lái xe hay làm bất cứ việc gì. Đọc sách, xem tivi mãi đâm ra buồn chán nhưng anh không còn cách nào hơn là nằm trên giường nhìn qua khung cửa sổ để suy nghĩ và mộng mơ. Dĩ vãng như xâu chuỗi thời gian chập chờn lay động trong trí não rã rời.

Ngôi nhà lá bên con rạch nhỏ. Tuổi trẻ lớn lên theo con nước của dòng sông Hàm Luông và chinh chiến

triền miên. Thiên quen nghe tiếng hú của mọt chê 60, 81 ly, tiếng départ của súng phóng lựu đạn cũng như tiếng xe nhà binh mười bánh chạy trên đường lộ đá. Anh quen ngủ dưới tảng xê, co rút dưới hầm núp hồi hộp đếm tiếng nổ của đại bác. Tuổi trẻ của anh có nổi buồn vỡ nát bởi tiếng khóc tức tưởi và u uất của một bà mẹ ngồi ôm đứa con gái bị hảm hiếp trong một chuyến tây bố.

1956. Một đột biến đã làm thay đổi cuộc đời của Thiên. Má anh dọn nhà lên Sài Gòn. Thành phố trong ước mơ của anh đã trở thành sự thật. Ngôi nhà sàn bên con rạch nhỏ ở Cầu Bông. Mấy mẹ con đùm bọc lấy nhau. Theo học lớp đệ thất anh vui hưởng tuổi thơ yên bình. Sài Gòn không có chiến tranh, không có tiếng nổ của mọt chê và không còn những đêm chui xuống tảng xê. Đêm Sài Gòn là tiếng cười. Ngày Sài Gòn là những trang sách, những buổi chiều lang thang trên đường Lê Thánh Tôn.

Đậu trung học đệ nhất cấp xong anh tiếp tục học tú tài. Dù nghèo và vất vả nhưng má của anh cũng ráng nuôi con học thành tài. Mười chín tuổi Thiên đậu tú tài 2 rồi vào đại học khoa học. Tuy nhiên chiến tranh mỗi ngày một tăng cường độ. Anh nhận được lệnh nhập ngũ trong lúc đang học năm thứ nhì. Tháng ngày ở Thủ Đức qua nhanh. Mãn khóa anh trình diện bộ tư lệnh quân khu 2 ở Pleiku rồi sau đó thuyên chuyển tới sư đoàn 23 đóng tại Ban Mê Thuột. Nhân lúc sư đoàn thiết lập đại đội trinh sát Thiên ghi tên gia nhập và sau đó trở thành đại đội phó đại đội trinh sát của sư đoàn 23 bộ binh. Một hôm anh nhận được lịnh trình diện bộ tư lệnh quân khu 2 ở Pleiku. Khi tới nơi anh mới biết là quân khu 2 định thành lập một đại đội trinh sát riêng biệt và anh là người mà đại tá Lý, tham mưu trưởng và chuẩn tướng Thân tư lệnh phó đang tìm kiếm để đảm đương chức vụ đại đội trưởng. Do ở nhiệm vụ đặc biệt và nguy hiểm đại đội trinh sát của quân khu được biệt đãi và không chịu sự chỉ huy hàng dọc hay hàng ngang. Thiên chịu sự chỉ huy trực tiếp của đại tá Tiếu, trưởng phòng 2 của quân khu 2. Những lúc không nhảy toán Thiên và lính có nhiều tự do hơn người lính bộ binh thông thường. Điều đó khiến cho anh ưa thích đời sống của người lính trinh sát. Đời lính của anh sẽ trôi chảy nếu không có vụ triệt thoái khỏi cao nguyên vào những ngày của tháng 3 năm 1975...

Thiên cảm thấy trái tim của mình như bị bàn tay vô hình của ai đó bóp chặt khi hồi tưởng lại dĩ vãng. Khung mặt nhiều phiền muộn của Đào, người vợ chưa cưới hiện ra mờ nhạt. Không có tiếng khóc. Không có nước mắt. Chỉ là nụ cười héo hắt. Ánh mắt buồn thảm. Thế thôi nhưng là ám ảnh ngàn đời, tiếc nuối đòi đoạn ruột gan của tháng ngày tạm cư nơi xứ người. Cuối cùng Thiên cũng lập gia đình, có con cái và hạnh phúc ấm êm. Tuy nhiên trong tận cùng tâm tưởng anh biết mình không thể quên đi những gì đã xảy ra ba mươi mấy năm về trước. Dù thời gian có đi. Dù thời gian có làm phôi pha nhưng thời gian vẫn còn lưu lại vết tích của dấu chân. Đó là nỗi buồn câm nín không thể nói thành lời với bất cứ ai. Đó là niềm đau tắt nghẹn được khơi động khi nghe một đoạn nhạc. Lắng nghe tiếng gió lùa lá thu khô xào xạc bên hông nhà. Nhìn cơn mưa mùa đông. Đời sống ở đây nhàn hạ quá, trật tự quá cho nên cũng buồn chán quá. Đây là thứ đời sống không có niềm vui vỡ nát khi gặp lại thằng bạn cùng khóa. Hai đứa rủ nhau xuống câu lạc bộ nhậu xả láng sáng về sớm. Để rồi năm ba bữa sau ứa nước mắt khi được tin thằng bạn nhậu với mình đã nghỉ phép dài hạn. Đời sống ở đây có vui nhưng là niềm vui gượng gạo. Có cười cũng chỉ là nụ cười bắt buộc phải cười. Đời sống với nửa đêm trăn trở, chập chờn cảm thấy mình ngược dòng đời trở về mảnh quê hương xa quá xa, bên kia trái đất. Quê hương. Pleiku. Đêm dẫn lính chạy. Nha Trang rút lui. Phan Rang tan vỡ. Vũng Tàu rối loạn. Sài Gòn. 30. 4. 1975. Súng nổ. Lửa cháy. T54. PT76 chạy nghênh ngang nơi ngã ba Hàng Xanh....

Chương 2

Đảo một vòng tròn lớn quanh phi trường Tân Sơn Nhứt xong chiếc trực thăng từ từ đáp xuống bãi đất trống cạnh phi đạo. Một quân nhân bước ra khỏi phi cơ trong lúc cánh quạt vẫn còn quay vù vù. Ông ta vừa đi được vài bước một chiếc xe jeep trờ tới. Người lính mặc quân phục không quân bước xuống giơ tay chào đoạn nói nhanh.
- Thưa trung tá... Có phải trung tá Vinh ở quân khu 1?
Vinh cười vui vẻ.
- Đúng đó em. Nhờ em đưa tôi tới bộ tư lệnh...
Người lính không quân và Vinh lên xe. Chiếc jeep lao đi. Người lính tài xế nói trong lúc lái xe.
- Ngoài đó tình hình coi bộ bết lắm hả trung tá. Tôi có người anh ở sư đoàn 1...
Vinh chầm chậm gật đầu.
- Bết lắm... Mỹ nó phủi tay rồi... Tụi Việt Cộng biết điều đó nên tha hồ đánh. Mình chỉ có nước đỡ thôi. Tôi e...
Vinh dứt câu bằng tiếng thở dài. Người lính tài xế lại cười.
- Trung tá chắc về nhà ăn tết?
- Hôm nay hăm mấy rồi?
- Dạ... Hai mươi lăm...
Vinh thở dài nhè nhẹ.
- Chắc tôi chỉ ghé sơ qua nhà thôi vì còn phải đi Cần Thơ...
Xe dừng ngay cổng bộ tư lệnh không quân. Người lính bước nhanh ra khỏi xe.
- Tôi đưa trung tá vào gặp trung tá Hiền...
Vinh theo chân người lính đi xuyên qua mấy gian phòng sơn xanh. Tất cả đều bận rộn với công việc của mình. Chiến tranh càng nặng độ nhiều chừng nào thời người lính càng bù đầu chừng đó.
Người lính dừng lại ở căn phòng cuối hành lang.
- Phòng của trung tá Hiền đó... Trung tá cứ vào... Em chúc trung tá ăn tết vui vẻ và đi đường bình an...
- Cám ơn em...
Vinh nói với người lính vui tính xong bước vào phòng.
- Lâu quá mới gặp mày...
Người sĩ quan mặc quân phục không quân cười bắt tay Vinh.
- Được phone của mày nên tao đã lo xong. Tư lệnh của tao đang chờ mày...
Hiền bước ra cửa. Vinh theo sau. Hai người đi trên hành lang yên tịnh rồi sau cùng dừng lại trước một căn
phòng đóng cửa. Hiền giơ tay gõ cửa.
- Cứ vào...
Một giọng trầm và nhỏ vang lên. Hiền xô cửa nhường cho Vinh vào trước xong mới theo sau. Khép cửa lại Hiền giơ tay chào trung tướng Minh.
- Thưa tư lệnh... Đây là trung tá Vinh, sĩ quan đại diện của trung tướng Ngô Quang Trưởng...
Vinh đứng nghiêm giơ tay chào vị tư lệnh không quân. Tướng Minh cười vui vẻ đứng lên bắt tay Vinh.
- Anh đang chờ em... Mời em ngồi...
Hiểu ý Vinh mở cặp táp lấy ra phong thư trao cho tướng Minh. Vị tư lệnh im lặng đọc. Vinh nhận thấy có nét thay đổi hiện ra trên mặt của tướng Minh. Trao phong thư cho người sĩ quan thân tín của mình ông ta cười nói.
- Hiền đọc đi...
Hiền trịnh trọng đón lá thư từ tay của tư lệnh trong lúc ông tướng không quân hỏi Vinh.
- Chắc em đã đọc lá thư này?
Hơi do dự xong Vinh cười.
- Thưa trung tướng... Với sự chỉ dẫn của tướng Trưởng tôi đã viết lá thư...
Tướng Minh gật gù nhưng không nói gì hết. Chờ cho Hiền gấp lá thư lại ông ta mới lên tiếng.
- Hai em có ý kiến như thế nào?
Hiền lên tiếng trước.
- Thưa tư lệnh... Tôi đồng ý với trung tướng Trưởng. Đại diện của các vị tư lệnh quân binh chủng cần phải gặp nhau để bàn luận. Chỉ có một rắc rối là không có sự chấp thuận của Bộ Tổng Tham Mưu hay Dinh Độc Lập... Nếu họ biết được ta có thể bị khiển trách...
Tướng Minh cười cười.
- Nếu như họ không biết...
Xuyên qua cuộc đối thoại Vinh ngầm hiểu là tướng Minh đã đồng ý về đề nghị của tướng Trưởng.
- Em còn phải gặp ai nữa ở Sài Gòn?
Liếc nhanh Hiền Vinh trả lời câu hỏi của tướng Minh.
- Thưa trung tướng tôi cần tới bộ tư lệnh hải quân...
Trao lá thư lại cho Vinh tướng Minh cười nói với Hiền.
- Em chở Vinh đi gặp ông Cang xong trở về đây. Chúng ta cần bàn luận chuyện này gấp...
Hiền và Vinh bước tới cửa tướng Minh nói vọng theo.
- Hai em nên cẩn thận... Đây là một bí mật quốc phòng...
Vinh và Hiền quày quả lên xe. Chiều thứ sáu đông đúc xe cộ. Dù tình hình chiến sự sôi động song người dân sống ở Sài Gòn vẫn phải sống. Dường như họ hối hả đón xuân như sợ không còn dịp để hưởng. Len lỏi trong dòng xe cộ chiếc jeep chạy chầm chậm trên đường Hai Bà Trưng. Vinh nhìn đồng hồ.
- Mới ba giờ... Chắc còn kịp...
Hiền quẹo xe vào cổng bộ tư lệnh hải quân. Tắt máy xe Hiền hỏi Vinh.
- Mình gặp ai trước?
Vinh cười nhẹ.
- Tao đã nói chuyện với thiếu tá Đào, sĩ quan đại diện của phó đô đốc Chung Tấn Cang rồi...
Nói xong Vinh bước vào gian nhà với tấm biển lớn đề bốn chữ Đại Đội Công Vụ. Trông thấy hai sĩ quan cấp tá, một mặc quân phục bộ binh và một không quân, người hạ sĩ quan trực phòng giơ tay chào. Chào trả lễ xong Vinh nói nhanh.
- Tôi là trung tá Vinh ở quân khu 1. Tôi có hẹn với thiếu tá Đào, sĩ quan đại diện của phó đô đốc Chung Tấn Cang...
Ấp úng giây lát người hạ sĩ quan trực nói nhanh.
- Trung tá chịu phiền để tôi trình lên sĩ quan trực...
Vinh và Hiền đứng nhìn căn phòng với ba người lính đang đánh máy. Một trung úy hải quân bước vào. Vinh nói vắn tắt mấy lời. Người sĩ quan trực nhấc điệnthoại nói mấy câu với người bên kia đầu giây xong cười nói với hai người khách.
- Mời hai trung tá theo tôi...
Vinh và Hiền im lặng theo sau người sĩ quan trực đi trên con đường nhỏ lát gạch. Họ dừng lại khi thấy một thiếu tá hải quân mặc quân phục trắng đang đứng. Đợi cho người sĩ quan trực đi mấy bước Vinh mới lên tiếng.
- Tôi là Vinh còn đây là Hiền, sĩ quan đại diện của tướng Minh ở không quân...
Bắt tay hai người khách Đào cười lớn.
- Không biết cơn gió lạ nào thổi hai vị tới đây...
Vinh cười trước lời nói đùa của Đào còn Hiền chỉ im lặng quan sát khu vườn hoa thuộc dinh thự vị tư lệnh hải quân.
- Chúng ta đi cửa sau... Ít có người để ý...
Mở cửa nhường cho khách vào xong Đào khép cửa lại cẩn thận rồi đưa khách tới một căn phòng cửa khép hờ. Nhẹ xô cửa Đào mời khách ngồi vào chiếc sofa bằng gỗ mun đen ngời xong lui ra khỏi phòng. Khoảng năm phút sau phó đô đốc Chung Tấn Cang bước vào. Vinh và Hiền đứng nghiêm chào. Vị tư lệnh hải quân cười nói thân mật.
- Mời hai anh ngồi...
Có lẽ không muốn mất thời giờ của mình và của vị tư lệnh hải quân nên Vinh trình ngay phong thư của tướng Trưởng. Phó đô đốc Cang đọc thư thật chậm. Lá thư dài ba trang mà ông ta phải mất hơn mười lăm phút. Thỉnh thoảng ông ta dừng lại như suy nghĩ chuyện gì rồi mới đọc tiếp. Gấp lá thư lại, bỏ vào bao thư xong ông ta tháo chiếc kính trắng xuống. Tất cả đều được ông ta làm với thái độ từ tốn và chậm rải. Phó đô đốc Cang hỏi hai người sĩ quan cấp tá đang ngồi trước mặt mình.
- Trung tướng Minh có ý kiến gì về chuyện này?
Hiền liếc Vinh.
- Thưa phó đô đốc... Tư lệnh của tôi không nói rõ. Dường như ông ta sẽ điện thoại cho tướng Trưởng...
Phó đô đốc Cang ngắt lời.
- Đừng nói chuyện bằng điện thoại. Đây là một bí mật cho nên tôi sợ có người nghe lén...
Vinh cười nhẹ.
- Phó đô đốc nói có lý...
Vị tư lệnh hải quân quay qua Vinh.
- Chừng nào trung tá mới trở lại Đà Nẳng?
- Thưa tư lệnh... Ngày mai tôi sẽ đi Cần Thơ gặp thiếu tướng Nam rồi sau đó mới về Đà Nẳng...
Dứt lời Vinh và Hiền đứng lên. Phó đô đốc Cang hỏi nhanh.
- Hai anh còn đi đâu sau khi gặp tôi?
Hiền đáp thay lời cho Vinh.
- Chúng tôi phải trở lại bộ tư lệnh không quân...
Sau khi chào từ giã phó đô đốc Cang Hiền và Vinh theo sau thiếu tá Đào. Đưa hai người ra tận xe jeep Đào còn cười nói với Vinh.
- Hy vọng gặp lại hai anh...
Chiếc jeep chạy chầm chậm ra cổng trại Bạch Đằng 1. Nhìn hàng chục chiến hạm đang cập cầu trên sông Sài Gòn Vinh chợt thở dài nhè nhẹ. Quay sang nhìn Vinh Hiền thấy người bạn thân của mình già đi nhiều với nếp nhăn trên trán và chút tóc hoa râm. Quen nhau từ lúc còn học lớp đệ thất của trường Võ Trường Toản, anh và Vinh là hai thằng bạn cặp kè với nhau khắp mọi nơi. Lũ bạn cùng lớp thường hay đùa là đôi tình nhân lý tưởng. Sau khi thi đổ tú tài hai Vinh tình nguyện vào trường Võ Bị vì nhà nghèo quá không có tiền để học đại học. Phần Hiền chỉ học xong năm thứ nhất văn khoa rồi cũng tình nguyện vào không quân và trở thành phi công lái trực thăng. Từ đó họ ít khi gặp nhau nhưng không vì thế mà tình bạn giữa hai người lại thuyên giảm.
Quẹo xe vào đường Hai Bà Trưng Hiền nói nhanh.
- Tao tính chở mày vào câu lạc bộ Huỳnh Hữu Bạc uống vài chai bia và nói dóc cho vui nhưng lại phải về gặp tư lệnh. Vậy tao chở mày về nhà cho mày hú hí với vợ con... Chắc bà Nguyệt mừng lắm vì mày được ở nhà ăn tết...
Vinh cười buồn.
- Từ hồi 72 tới giờ tao chỉ về nhà có một lần. Thường thì bả ra Đà Nẳng thăm tao nhiều hơn...
- Thằng em út của mày đang ở đâu?
- Thằng Vũ đang ở sư đoàn 1. Nó là đại đội trưởng...
- Sao mày không kéo nó về quân khu cho an toàn hơn...
- Nó không chịu... Nó bảo làm lính văn phòng chán lắm...Thôi cứ để nó đánh giặc thời gian rồi tính sau. Vả lại con người ta sống chết có số mà...
Hiền cười lớn.
- Mày nói có phần đúng...
Chiếc jeep quẹo mặt vào đường Hồng Thập Tự rồi theo dòng xe cộ qua cầu Thị Nghè.
- Mày ngừng ngoài đường để tao lội bộ vào cũng được...
Vinh nói với bạn. Chiếc jeep ngừng lại trước nhà thờ.
- Tao sẽ gặp lại mày...
Vinh vẩy tay chào trong lúc bước qua đường. Chừng ba mươi bước anh dừng trước một ngôi nhà nhỏ màu xanh. Có tiếng chó sủa rồi tiếng con nít la vang vang.
- Ba... Ba về... Ba về má ơi...
Vinh ngồi im. Ngồi đối diện với anh là một người lính tuổi khoảng gần năm mươi. Người lính này là một trong nhiều huyền thoại của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà. Thiếu tướng Nguyễn Khoa Nam, tư lệnh quân khu 4. Vị tướng trẻ tuổi tài cao này là một nổi bật, một vươn cao trong hàng tướng lãnh. Đạo Phật, độc thân, ông sống gần như một nhà tu hành, đôi khi hơn hẵn những nhà tu hành thật giữa dòng đời xô bồ hỗn độn. Ông ta là một ông tướng sạch. Đây là điều hiếm quí trong quân đội. Không tham nhũng, không chạy chọt, không nâng bi; ông trở thành một ông tướng bằng đức hạnh và tài chỉ huy của mình. Tận tụy với nhiệm vụ và thương yêu binh sĩ. Hai yếu tố này khiến cho bất cứ ai từ quân và dân chúng miền tây ngưỡng mộ ông như một anh hùng.
Có nhiều vị tướng đánh giặc giỏi nhưng trị nước lại không hay. Tướng Nam lại khác. Không những là vị tướng tài ba trên trận địa ông còn là một kẻ lãnh đạo biết cai trị, biết an dân. Lấy dân làm gốc. Dường như thiếu tướng Nam đã hiểu được cái tinh túy trong câu nói của Hưng Đạo Vương. Dân vi quý. Tướng Nam thương lính như anh em, thương dân như cha mẹ đúng với câu phụ mẫu chi dân. Bởi vậy vùng đất của quân khu 4 không còn là địa bàn hoạt động hữu hiệu của cộng sản nữa.
Chậm rải gấp lá thư lại vị tư lệnh quân khu 4 nói.
- Để tôi mời ông Hưng qua đây bàn luận...
Tướng Nam nhấc điện thoại nói vài câu ngắn gọn.
- Vinh đi công tác chắc mệt lắm phải không?
Vinh cười trước câu hỏi đầy săn sóc của tướng Nam.
- Thưa thiếu tướng... Tôi đi máy bay chứ đâu có lội bộ mà mệt... Vả lại...
Chuẩn tướng Hưng, người hùng của An Lộc bước vào phòng.
- Đây là trung tá Vinh, sĩ quan đại diện của trung tướng Trưởng. Ông Trưởng có viết cho tôi lá thư anh xem xong rồi cho tôi biết ý kiến...
Đưa tay nhận lá thư vị tư lệnh phó quân khu miền tây cắm cúi đọc. Lát sau ông ta thở hơi dài trong lúc gấp lá thư lại cùng với giọng nói buồn buồn vang lên.
- Những điều trung tướng Trưởng nêu ra đều phù hợp với tình hình hiện tại của đất nước. Chỉ có điều chúng ta là quân nhân không làm chính trị...
Chuẩn tướng Hưng ngừng nói khi bắt gặp nụ cười của Vinh.
- Anh Vinh chắc không đồng ý về những gì tôi đã phát biểu?
- Thưa chuẩn tướng... Tôi chỉ có một điều duy nhất không đồng ý kiến với chuẩn tướng là câu nói quân nhân không làm chính trị...
Nhìn hai vị tư lệnh của quân khu 4 Vinh tiếp bằng một câu hỏi.
Tướng Nam nhấc điện thoại nói vài câu ngắn gọn.
- Vinh đi công tác chắc mệt lắm phải không?
Vinh cười trước câu hỏi đầy săn sóc của tướng Nam.
- Thưa thiếu tướng... Tôi đi máy bay chứ đâu có lội bộ mà mệt... Vả lại...
Chuẩn tướng Hưng, người hùng của An Lộc bước vào phòng.
- Đây là trung tá Vinh, sĩ quan đại diện của trung tướng Trưởng. Ông Trưởng có viết cho tôi lá thư anh xem xong rồi cho tôi biết ý kiến...
Đưa tay nhận lá thư vị tư lệnh phó quân khu miền tây cắm cúi đọc. Lát sau ông ta thở hơi dài trong lúc gấp lá thư lại cùng với giọng nói buồn buồn vang lên.
- Những điều trung tướng Trưởng nêu ra đều phù hợp với tình hình hiện tại của đất nước. Chỉ có điều chúng ta là quân nhân không làm chính trị...
Chuẩn tướng Hưng ngừng nói khi bắt gặp nụ cười của Vinh.
- Anh Vinh chắc không đồng ý về những gì tôi đã phát biểu?
- Thưa chuẩn tướng... Tôi chỉ có một điều duy nhất không đồng ý kiến với chuẩn tướng là câu nói quân nhân không làm chính trị...
Nhìn hai vị tư lệnh của quân khu 4 Vinh tiếp bằng một câu hỏi.
Tướng Nam nhấc điện thoại nói vài câu ngắn gọn.
- Vinh đi công tác chắc mệt lắm phải không?
Vinh cười trước câu hỏi đầy săn sóc của tướng Nam.
- Thưa thiếu tướng... Tôi đi máy bay chứ đâu có lội bộ mà mệt... Vả lại...
Chuẩn tướng Hưng, người hùng của An Lộc bước vào phòng.
- Đây là trung tá Vinh, sĩ quan đại diện của trung tướng Trưởng. Ông Trưởng có viết cho tôi lá thư anh xem xong rồi cho tôi biết ý kiến...
Đưa tay nhận lá thư vị tư lệnh phó quân khu miền tây cắm cúi đọc. Lát sau ông ta thở hơi dài trong lúc gấp lá thư lại cùng với giọng nói buồn buồn vang lên.
- Những điều trung tướng Trưởng nêu ra đều phù hợp với tình hình hiện tại của đất nước. Chỉ có điều chúng ta là quân nhân không làm chính trị...
Chuẩn tướng Hưng ngừng nói khi bắt gặp nụ cười của Vinh.
- Anh Vinh chắc không đồng ý về những gì tôi đã phát biểu?
- Thưa chuẩn tướng... Tôi chỉ có một điều duy nhất không đồng ý kiến với chuẩn tướng là câu nói quân nhân không làm chính trị...
Nhìn hai vị tư lệnh của quân khu 4 Vinh tiếp bằng một câu hỏi.
Tướng Nam nhấc điện thoại nói vài câu ngắn gọn.
- Vinh đi công tác chắc mệt lắm phải không?
Vinh cười trước câu hỏi đầy săn sóc của tướng Nam.
- Thưa thiếu tướng... Tôi đi máy bay chứ đâu có lội bộ mà mệt... Vả lại...
Chuẩn tướng Hưng, người hùng của An Lộc bước vào phòng.
- Đây là trung tá Vinh, sĩ quan đại diện của trung tướng Trưởng. Ông Trưởng có viết cho tôi lá thư anh xem xong rồi cho tôi biết ý kiến...
Đưa tay nhận lá thư vị tư lệnh phó quân khu miền tây cắm cúi đọc. Lát sau ông ta thở hơi dài trong lúc gấp lá thư lại cùng với giọng nói buồn buồn vang lên.
- Những điều trung tướng Trưởng nêu ra đều phù hợp với tình hình hiện tại của đất nước. Chỉ có điều chúng ta là quân nhân không làm chính trị...
Chuẩn tướng Hưng ngừng nói khi bắt gặp nụ cười của Vinh.
- Anh Vinh chắc không đồng ý về những gì tôi đã phát biểu?
- Thưa chuẩn tướng... Tôi chỉ có một điều duy nhất không đồng ý kiến với chuẩn tướng là câu nói quân nhân không làm chính trị...
Nhìn hai vị tư lệnh của quân khu 4 Vinh tiếp bằng một câu hỏi.
khác gì Nhạc Phi.
- Thiếu tướng và chuẩn tướng tha thứ cho ý kiến của tôi...
Vinh nói chữa vì sợ tự ái của hai ông tướng bị va chạm bởi câu nói của mình. Tướng Nam cười buồn.
- Vinh nói đúng tuy nhiên hoàn cảnh của chúng ta có phần khác biệt. Đảo chánh hay lật đổ ông Thiệu không có lợi mà chỉ làm cho tình hình thêm xáo trộn...
Tướng Hưng góp lời.
- Tôi cũng không đồng ý về giải pháp đảo chánh mặc dù chúng ta cần một lãnh tụ khá hơn ông Thiệu...
Vinh cười xen vào bằng câu nói đùa.
- Chúng ta cần một lãnh tụ có đạo đức, trong sạch và có lòng yêu nước thương dân như thiếu tướng...
Tướng Nam lắc đầu:
- Quân đội ta có các vị tướng khá hơn tôi nhiều... Theo những lời trong thư thời quân khu 4 nên án binh bất động. Tướng Trưởng yêu cầu tôi cung cấp cho ông ta một hoặc hai sư đoàn bộ chiến ... Điều mà tôi quan tâm là sự rút bỏ hai vùng 1 và 2 sẽ làm quân lực của ta suy sụp. Muốn rút lui cũng được nhưng phải đặt kế hoạch hẳn hoi để khỏi bị tổn thất. Người Mỹ đã phủi tay cho nên tôi nghĩ họ sẽ cúp viện trợ. Không có viện trợ của Mỹ ta lấy tiền đâu mua súng đạn và lương thực để đánh nhau với cộng sản. Điều đó có thể là lý do chính khiến cho tổng thống Thiệu tính rút khỏi vùng 1 và 2...
Ông ta quay qua tướng Hưng.
- Tôi để anh lo việc tuyển chọn và huấn luyện một sư đoàn để giao cho trung tướng Trưởng. Phần đại tá Bình sẽ lo nơi ăn chốn ở cho sư đoàn dù... Riêng tôi sẽ đôn đốc việc xây cất nhà cửa phòng ốc dành cho bộ tổng tham mưu khi họ rút về đây. Có lẽ miền tây sẽ trở thành vùng đất không bình yên...
Thấy công việc của mình đã xong Vinh đứng dậy.
- Tôi xin kiếu từ thiếu tướng và chuẩn tướng để về báo tin cho trung tướng Trưởng...

Vinh đứng nghiêm chào hai vị tư lệnh của quân khu 4 xong lên xe jeep đi Bình Thủy. Khoảng năm giờ chiều anh có mặt ở Tân Sơn Nhất.

anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét